Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1632 - Chương 1632: Ý Chí Anh Hùng

Chương 1632: Ý Chí Anh Hùng

Trong Hoàng Hà Hội năm nay, thật sự là các chuyện kỳ quái cứ liên tiếp xảy ra. Thiên kiêu của Cảnh quốc bên đó thì trực tiếp rút lui khỏi trận đấu của cấp Nội Phủ, còn Mục quốc bên này thì khi danh sách thi đấu chính thức được xác nhận lại tuyên bố đổi người. Tiển Nam Khôi xem đi xem lại tấm kim bài hình tròn trong tay nhưng không hề nói gì mà chuyển sự chú ý sang Đại đô đốc kiêu kỵ binh của Kinh quốc Hạ Hầu Liệt.

Hạ Hầu Liệt uể oải dựa vào ghế nói: "Nếu lão ca Tào Giai đã nói như vậy thì cứ như vậy mà làm đi"

"Nếu như mọi người không có ý kiến gì..." Tiển Nam Khôi hình thức chuyển một vòng biểu thị sự công bằng, sau đó nói tiếp:

"Vậy ta tuyên bố Bạch Ngọc Hà của Việt quốc chính thức được thăng lên làm người tham gia cuộc thi chính thức của Hoàng Hà Hội"

"Ta có ý kiến!" Một giọng nói cất lên. Người nói là người dưới khán đài. Mọi người nhìn theo nơi phát ra thanh âm thì thấy Bạch Ngọc Hà. Đây là một người nam nhân anh tuấn với nước da cực kỳ trắng, hắn mặc một chiếc áo choàng tay hẹp màu trắng, đang đứng dưới võ đài chữ Ất. Trong số tất cả những người thua cuộc ở vòng thi đấu này, hắn ta được coi là có thể trạng hoàn hảo nhất, nhưng những vết máu trên người hắn ta cũng đã nói rõ sự tàn khốc của cuộc chiến.

Tiển Nam Khôi có chút ngoài ý muốn, cúi đầu nhìn hắn ta:

"Ngươi có ý kiến gì?"

"Hoàng Hà Hội, hội của các thiên kiêu!"

Bạch Ngọc Hà chậm rãi nói: "Ta năm ba tuổi đã bắt đầu học kiếm thuật, mười tuổi diễn pháp, nóng lạnh không nghỉ, ngày đêm không dừng mới có thể đến đài Quan Hà, cùng tranh tài với anh hùng khắp thiên hạ"

"Hôm nay ta thua vì kỹ năng không bằng người khác, ta chỉ có thể trách chính mình"

"Thiên kiêu của Cảnh quốc từ bỏ cuộc thi nên có thêm một vị trí trong cuộc thi chính thức, đó là vận may của những kẻ thất bại như bọn ta. Ta rất cảm kích vì được đề cử bổ sung vào vị trí còn trống. Thành thật cảm tạ Khương thiên kiêu đã nhận ra thực lực của ta."

"Nhưng ta chẳng lẽ phải sử dụng cách nhục nhã như vậy để có được một vị trí trong cuộc thi chính thức sao? Cảnh thiên kiêu đã từ bỏ cuộc thi mà những thiên kiêu khác thì đã chiến đấu đến mức gần như sức cùng lực kiệt, ta thua dễ dàng hơn họ một chút, thua cũng không đến nỗi quá thê thảm thì lại giành được vị trí này sao?"

Bạch Ngọc Hà lắc đầu: "Ta không thể chấp nhận điều này"

"Lòng tự trọng của ta không cho phép ta tiếp nhận nó, nam nhi Việt quốc ta cũng tuyệt đối không chấp nhận sự bố thí"

"Chiến thắng mà ta mong muốn là phải đường đường chính chính giành lấy được. Vinh quang mà ta kỳ vọng là phải dựa vào những trận chiến đẫm máu của bản thân."

Hắn ta đứng ở võ đài chữ Giáp, mắt nhìn qua Tiển Nam Khôi và Tào Giai, dùng sức nói: "Tại hạ thỉnh cầu cho phép hai thiên kiêu bại trận một chút thời gian để họ có thể khôi phục sức lực, sau đó chúng ta sẽ lại đánh một trận, chỉ có một thiên kiêu chân chính không thể nghi ngờ mới có thể xem như không bôi nhọ một người anh hùng đích thực."

"Hay" Hoàng xá Lợi từ trên khán đài hét lớn một tiếng, giơ cao nắm đấm bên phải để làm mạnh hơn thanh thế của mình.

Mà từ bốn phía khán đài, lần lượt từng nắm đấm giơ lên. Người xem từ các quốc gia đều đang sử dụng hành động để thể hiện sự tôn trọng của mình. Không thể nghi ngờ là sự lựa chọn của Bạch Ngọc Hà đã khiến cho mọi người cực kỳ tôn trọng.

Đây là ý chí của anh hùng, đây là hành động của anh hùng!

Vì sao Hoàng Hà Hội lại thu hút nhiều sự chú ý đến vậy?

Chính là vì những người có thể tham gia sự kiện này đều là những nhân tài hàng đầu của mỗi quốc gia.

Dù ghét hay thích cũng đều phải thừa nhận rằng những người có thể tranh tài ở võ đài Quan Hà thì đều có một nét hấp dẫn rất riêng. Bạch Ngọc Hà là một trong số đó. Sự kiêu ngạo và phẩm giá của hắn ta đều được thể hiện một cách rõ ràng ở đây. Tiển Nam Khôi nhướng mà không nói lời nào. Hạ Hầu Liệt thích thú nhìn Bạch Ngọc Hà không nói mặc cho Hoàng Xá Lợi ồn ào bên cạnh. Tào Giai thì làm như không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì, biểu tình như muốn nói "Đây không phải chuyện của ta".

Kiều Lâm hai mắt như phát sáng, hưng phấn truyền âm nói: "Có phải hắn ta có thù oán gì với Hạ quốc không mà lại đánh vào mặt Xúc Mẫn như thế"

Khương Vọng không để ý tới hắn ta, hắn không thích đàm luận về người khác cùng với tên này trước mặt nhiều cường giả như vậy. Đến cả đại thẩm bán thức ăn ngoài chợ còn biết muốn nói xấu thì phải nói lén kia kìa.

Nói đến thì, quan hệ giữa Việt quốc và Hạ quốc luôn tương đối tốt. Có lẽ là hai quốc gia này đồng bệnh tương liên do cùng phải đối mặt với áp lực từ phía các quốc gia bá chủ. Nhưng còn một nguyên nhân cực kỳ quan trọng là học sinh ở thư viện Mộ Cổ làm quan nhiều nhất ở Hạ quốc và Việt quốc.

Không ít quan chức của hai nước này thời còn trẻ thậm chí đã từng dùng chung một cái cửa sổ với nhau, việc giao lưu tất nhiên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Dĩ nhiên, cạnh tranh là vẫn phải có.

Lần biểu hiện thái độ này của Bạch Ngọc Hà thực sự khiến cho người ta cảm thấy hài lòng nhưng nếu để so sánh, nó chắc chắn khiến cho hành vi của Xúc Mẫn trước đó càng trở nên kinh tởm.

Khó có thể đánh giá là hắn ta có ác ý với Xúc Mẫn hay không, nhưng lời Kiều Lâm nói là hắn ta đang đánh vào mặt Xúc Mẫn cũng không phải không có đạo lý.

Xúc Mẫn cũng không hề giữ im lặng, trước khi các đại nhân vật tỏ rõ thái độ của mình, hắn ta chủ động lên tiếng khuyên nhủ Bạch Ngọc Hà: "Ta rất hiểu sự kiêu ngạo của Bạch huynh, chúng ta một đường tu luyện đến bây giờ, không phải là vì để nhặt cơm thừa của ai lên ăn. Nhưng vấn đề ở chỗ là sự vinh nhục của ngươi quan trọng hay lợi ích của Việt quốc quan trọng hơn? Xin Bạch huynh hãy cẩn thận suy nghĩ lại sau đó rồi hằng quyết định"

Lời này của hắn ta cũng quả thực quá lợi hại.

Vừa là đang khuyên nhủ Bạch Ngọc Hà cũng vừa giải thích cho chính bản thân mình, biểu thị Xúc Mẫn hắn ta vì sao mà phải mất mặt như thế, phải nhận hết sự khinh bỉ từ mọi người để tìm cơ hội từ trong những kẻ thua cuộc chứ? Không phải hắn ta đang vì Hạ quốc sao? Vì lợi ích của Hạ quốc, Xúc Mẫn hắn không tiếc hy sinh bản thân mình!

Nếu đem so sánh thì hành vi của Bạch Ngọc Hà ngươi lại có chút ích kỷ, coi trọng mặt mũi thể diện cá nhân hơn là lợi ích quốc gia. Đồng thời hắn ta cũng chỉ ra một cách đầy ác ý rằng cho dù Bạch Ngọc Hà có lựa chọn phương thức nào để lấy được vị trí đó thì cũng chỉ là nhặt "cơm thừa" của người khác lên ăn, chẳng qua cũng chỉ là ăn mày mà thôi. Còn Xúc Mẫn hắn ta trên bàn ăn dựa vào bản lĩnh của bản thân mà giành được bát cơm này.

Không cần biết lời nói của Bạch Ngọc Hà có phải nhằm vào hắn ta, chê bai hắn ta hay không, Xúc Mẫn cũng quyết định "phản kích".

Bình Luận (0)
Comment