Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1635 - Chương 1635: Ta Và Hắn Không Đội Trời Chung!

Chương 1635: Ta và hắn không đội trời chung!

Trận quyết đấu này của Lâm Chính Nhân và Giang Ly Mộng, y đương nhiên nhìn thấy Khương Vọng, Khương Vọng cũng nhìn thấy y. Nhưng đôi bên đều vô cùng ăn ý không hề có bất kỳ giao lưu nào, ngay cả ánh mắt cũng không, dường như cuộc gặp gõ ở gần sơn mạch Kỳ Xương kia căn bản chưa từng xảy ra.

Nhưng Đỗ Như Hối vẫn nhớ.

Ông ta không biết làm sao Khương Vọng có thể lẫn vào Tề quốc, vẫn phải để sau này điều tra. Nhưng mà ông ta biết, nợ máu của thành Phong Lâm, người trẻ tuổi này đang gánh trên lưng.

Mà cái chết của Đổng A, ông ta cũng sẽ không quên.

Đây là người trẻ tuổi sinh ra ở Trang quốc, hiện tại lại chính là kẻ địch không đội trời chung của Trang quốc.

"Vì sao hắn đã trở thành thiên kiêu của Tề quốc, có tiền đồ sáng lạn rồi lại còn muốn trở về Trang quốc làm điều ác?"

Lâm Chính Nhân biểu hiện đủ loại tâm trạng như kinh ngạc, phẫn nộ, khó thể hiểu nổi vô cùng chân thật, ngữ khí vừa bi thương vừa căm phẫn, lẫn vào đó là sự thống khổ nói: "Đúng rồi, đúng rồi. Khó trách ta có một loại cảm giác quen thuộc khó tả đối với hắn, hóa ra hắn chính là Khương Vọng mà ta biết! Mặc dù khí chất thay đổi rất nhiều, nhưng dáng vẻ vô cùng giống, vốn tưởng rằng chỉ là một người trùng tên mà thôi. Vốn tưởng rằng Khương Vọng ở thành Phong Lâm kia đã bị hủy diệt cùng với thành Phong Lâm rồi."

Trong phần tình báo mà Trang đế chuyển cho y, chỉ nói rằng Khương Vọng đến từ Trang cảnh, chứ không hề nói rằng Khương Vọng là nhân sĩ thành Phong Lâm. Mà Lâm Chính Nhân và Lê Kiếm Thu từ xưa đến nay đều không nói chuyện với nhau, không thể moi thêm tin tức cụ thể hơn, cũng vô cùng hợp lý.

Trong trạng thái nửa tỉnh ngộ, nửa bi thương, Lâm Chính Nhân mạnh mẽ ngẩng đầu, căm hận nói: "Hắn xuất thân từ đạo viện thành Phong Lâm, quốc gia cung cấp tài nguyên cho hắn, giúp hắn tu hành, bồi dưỡng hắn thành tài, hắn thậm chí còn có tư cách tham gia Tam Thành Luận Đạo! Bây giờ vì sao hắn lại hận quốc gia của mình như vậy? Bởi vì việc xảy ra ở thành Phong Lâm sao?"

Y tức giận nói: "Nhưng đó là việc ác Bạch Cốt đạo gây ra, hắn nên hận Bạch Cốt đạo mới đúng! !"

Đỗ Như Hối thở dài một hơi, vô cùng cảm khái nói: "Trên đời này chín người mười ý, sẽ có người như vậy. Cho dù ngươi có đối với hắn tốt hơn nữa, hắn cũng sẽ cảm thấy điều đó là đương nhiên.

Nhưng chỉ cần có một chút không vừa ý hắn, hắn sẽ cảm thấy cả thiên hạ đều có lỗi với hắn, cảm giác rằng mọi khổ nạn mà hắn gặp phải đều là bởi sai lầm của người khác.

Vụ Bạch Cốt đạo, hắn trốn thoát được, lại không biết rằng Tập Hình Tư và Thành Vệ quân của chúng ta có biết bao người hi sinh vì tổ quốc! Chúng ta dùng toàn lực để quét sạch Bạch Cốt đạo, không biết bao nhiêu đệ tử đạo viện phải chết, mà người này, lại chỉ mang theo thù hận mờ ảo cao chạy xa bay! Đủ lông đủ cánh rồi lại ôm hận quay về."

"Người này thất đức nhưng lại có tài. Hiện nay là thiên kiêu Tề quốc, đại diện cường quốc trong thiên hạ xuất chiến Hoàng Hà Chỉ Hội, tương lai là một đường bằng phẳng. Chính Nhân à"

Đỗ Như Hối nhìn y, giọng nói bi quan: "Nếu có một ngày lão già này không còn. Địch nhân như vậy của Trang quốc, phải nhờ ngươi đến chống đỡ."

Lâm Chính Nhân nhịn xuống bi thương, nói: "Đỗ tướng, ngài nhất định có thể sớm ngày đạt đến Động Chân. Từ trên xuống dưới Trang quốc đều không thể thiếu người, còn về ác đồ Khương Vọng này..."

Y cắn răng nói: "Ta và hắn không đội trời chung!"

"Động Chân, Động Chân, muốn nhìn thấy Bất Hủ, nào có dễ dàng?" Đỗ Như Hối thổn thức một câu, lại lắc đầu nói: "Có lẽ, còn có một khả năng khác. Nếu như Khương Vọng có liên quan đến Bạch Cốt đạo, thì việc hắn có thể thoát khỏi thành Phong Lâm, liền dễ hiểu. Mà hiện tại Bạch Cốt đạo bị tiêu diệt, hắn đương nhiên có lý do để hận nước ta."

Lâm Chính Nhân trong lòng đương nhiên hiểu rõ chân tướng vụ việc thành Phong Lâm, cũng biết Đỗ Như Hối đang 'lấp liếm chuyện này, lại càng hiểu rõ Khương Vọng không thể nào là giáo đồ của Bạch Cốt đạo.

Nhưng y đương nhiên có thể là thật sự không biết.

Y không biết và cũng không hiểu.

Y chẳng qua chỉ là một người hoàn toàn không biết chân tướng, cho nên cũng sẽ là một tu sĩ trẻ không nghi ngờ tướng quốc của mình.

Cho nên y lộ vẻ mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi.

Cho đến lúc này, mới đột nhiên "tỉnh ngộ" nói: "Ngài vừa nói như vậy, ta liền biết vì sao Khương Vọng có mối hận sâu như vậy đối với Lâm thị ta rồi! Đêm đó hắn ở thành Vọng Giang, cũng không phải là tiện tay làm việc ác!"

Trong lòng Đỗ Như Hối, chuyện này đúng là một dấu chấm hỏi.

Khương Vọng hận Đổng A và Trang quốc coi như đều có dấu vết để lần theo, chỉ có việc hắn diệt toàn tộc Lâm thị ở thành Vọng Giang, là không phù hợp với tính cách của người này. Dù sao thì Đổng A cũng từng ký thác kỳ vọng đối với hắn. Mà đêm đó ở thành Tân An, trận chém giết giữa hắn và Đổng A, cũng không hề liên lụy đến bất cứ dân chúng vô tội nào.

Nhưng Đỗ Như Hối cảm thấy, Lâm Chính Nhân có lẽ sẽ không có một đáp án tốt, Lâm Chính Nhân là thiên kiêu một nước, y sẽ cố gắng che giấu 'ác' của mình chứ không lộ ra trước mặt ông ta. Ít nhất thì trong lúc y vẫn còn hữu dụng đối với quốc gia, thì không nên bộc lộ.

Cho nên ông ta cố tình không hồi.

Lúc này Lâm Chính Nhân có thể chủ động đưa ra một đáp án, đó là chuyện tốt.

Đương nhiên, ông ta đáp lại là cố ý tỏ vẻ cũng không quan trọng lắm, chỉ hời hợt đáp một tiếng...

"Vậy sao?"

Lâm Chính Nhân nghiến răng, giống như đang hồi tưởng.

Y nhìn cảnh đêm nơi xa, dường như nhìn thấy cái đêm gió tanh mưa máu kia ở thành Vọng Giang, cuối cùng kể: "Khương Vọng kia vốn là nhi tử của một thương nhân bán dược liệu ở trấn Phượng Khê thành Phong Lâm, sau khi phụ thân hắn bệnh chết, nhận lấy gia tài, vào đạo viện thành Phong Lâm tu hành. Chỉ để lại kế mẫu và nữ nhi của kế mẫu ở lại trấn Phượng Khê khó khăn sống qua ngày.

Kế mẫu kia của Khương Vọng tên là Tống Như Ý, ở góa ở trấn trên. Một mình mang theo nữ nhi, sống ở một bên tiệm thuốc, cuộc sống không mấy dễ chịu.

Sau đó bởi vì làm ăn qua lại mà quen biết một thanh niên đầy hứa hẹn của Lâm thị ta, tên là Lâm Chính Luân. Chính Luân giúp đỡ nàng ta một chút, hai người dần dần nảy sinh thiện cảm.

Bàn về bối phận, Chính Luân có thể tính là đường đệ của ta, tuy rằng không có thiên phú tu hành, nhưng thiên phú buôn bán lại rất tốt. Lâm thị ta cũng coi như là một đại tộc ở thành Vọng Giang, việc buôn bán dược liệu trong tộc đều giao cho đệ ấy.

Lâm Chính Luân và Tống Như Ý lưỡng tình tương duyệt, liền định chung thân. Lão gia tử nhà ta mặc dù bất mãn vì đối phương là quả phụ, nhưng bởi vì Chính Luân tình cảm sâu đậm, nên cũng nhắm mắt chấp nhận.

Mà Khương Vọng, ngoại trừ đón muội muội của hắn đi, nói là người Khương gia, Khương gia tự nuôi thì cũng không hề ngăn trở.

Bình Luận (0)
Comment