Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1634 - Chương 1634: Tất Không Oán Hận!

Chương 1634: Tất không oán hận!

Tào Giai nhìn Khương Vọng: "Chỉ cái này thôi à?"

Khương Vọng rất chân thành gật đầu nói: "Chỉ cái này thôi.

Đương nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta, nếu như quốc gia có kế hoạch khác..."

"Có thể" Tào Giai ngắt lời hắn, hời hợt nói: "Tẽ sẽ sắp xếp."

Nói một cách khách quan thì trước khi mở miệng, Khương Vọng không nghĩ rằng có thể dễ dàng như vậy.

Hắn và Tào Giai mới chỉ quen biết trong khoảng thời gian này, quen thì cũng quen, thái độ của Tào Giai đối với hắn cũng tương đối ôn hòa, nhưng không đến mức đặc biệt thân thiết.

Hắn vốn cho rằng, ít nhất cũng phải ăn một chút chỉ trích, ví như hắn không có cái nhìn đại cục gì gì đó.

Sở dĩ cân nhắc một hồi mà vẫn nói chuyện này, là bởi vì... nếu như bỏ qua cơ hội này thì hắn cũng không biết đến lúc nào mới có thể giải quyết Lâm Chính Nhân.

Sự đáng sợ của Lâm Chính Nhân, đã được hoàn toàn chứng minh trong mấy ngày qua trên đài diễn võ.

So với một đối thủ như Vương Di Ngô, một lòng truy cầu sức mạnh cực hạn, tôn thờ nắm đấm thì Khương Vọng càng kiêng kị kẻ địch vì chiến thắng mà có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào Lâm Chính Nhân hơn.

Vì để Tào Giai đồng ý, vì có thể gặp Lâm Chính Nhân ở vòng đầu tiên, hắn đã chuẩn bị một đống lý lẽ.

Nhưng cũng không kịp dùng đến.

Tào Giai chỉ đơn giản đồng ý, thậm chí còn không hỏi hắn lý do là gì.

Khương Vọng liền chỉ cúi đầu hành lễ nói: "Cảm ơn Đại tướng quân"

"Chỉ có điều." Tào Giai cười nhạt nói: "Chính ngươi chọn đối thủ, nếu như ngươi thua, cũng đừng trách ta cho ngươi chịu chút quân pháp"

Vẻ mặt Khương Vọng nghiêm túc, nói: "Tất không oán hận!"

Tào Giai hất cằm nói: "Trở về tu luyện đi"

Cho nên Khương Vọng liền rời đi, trở về phòng của mình.

Tào Giai nhìn bóng lưng hắn, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này, có đôi khi hơi quá nghiêm túc.

Nhưng là người từng trải, hắn ta lại rất rõ ràng, loại thiếu niên thiên tài gì mới có thể bỏ đi sự kiêu ngạo ngang ngược mà trở nên nghiêm túc như thế.

Thiên hạ rộng lớn, có mấy người không khổ?

Trừ một tiếng than nhẹ, hắn ta cũng không nói gì.

Trong một tiểu viện tương tự của Trang quốc.

Đỗ Như Hối và Lâm Chính Nhân vẫn đang ngồi đối diện nhau hai bên bàn đá.

Lâm Chính Nhân ngồi ngay ngắn, hai tay chống đầu gối, dè dặt hỏi: "Tướng quốc đại nhân, bên phía Thịnh quốc..."

Đỗ Như Hối liếc y một cái, nhàn nhạt nói: "Hoàng Hà Chi Hội là một việc quan trọng của thiên hạ, nước kia cũng sẽ không tâm nhìn hạn hẹp, bởi vì thắng bại ở Hoàng Hà Chi Hội mà vọng động can qua. Ngươi có thể yên tâm! Nếu thật sự có phiền toái gì, ngươi xuất chiến vì quốc gia, quốc gia cũng sẽ chống đỡ giúp ngươi."

Lâm Chính Nhân cúi đầu hành lễ: "Chính Nhân xử sự không chu toàn, khiến tướng quốc đại nhân phải phí tâm"

"Ngươi có thể thắng thiên kiêu Thịnh quốc, đã khiến cho lão phu vui mừng, sao có thể quá nghiêm khắc với ngươi?" Đỗ Như Hối đưa tay vỗ vỗ bờ vai của y: "Chính Nhân à, trước mặt người trong nhà, không cần mang gánh nặng tâm lý"

Thân là tướng quốc một nước, tất nhiên cần có khí độ uy nghi.

Đối với Lâm Chính Nhân, ông ta khó có khi thân thiết như vậy.

Hiện tại như vậy, là bởi Lâm Chính Nhân xứng đáng.

Lọt vào vòng chung kết Hoàng Hà Chi Hội, là thành tích tốt nhất từ trước tới nay của Trang quốc.

Ai cũng không thể phủ nhận rằng, Lâm Chính Nhân là một nhân tài.

Đối với nhân tài có thể mang lại cống hiến cho Trang quốc, Đỗ Như Hối cũng không ngại thân thiết với y hơn một chút.

Lâm Chính Nhân trịnh trọng gật đầu, không chút nào che dấu sự cảm phục của mình nói: "Chính Nhân hiểu rồi."

Đỗ Như Hối nhìn y, nói lời thấm thía: "Bây giờ là lúc Trang quốc tốt nhất, nhưng có thể tốt hơn thì vẫn nên tốt hơn nữa. Lão phu rất hy vọng, ngươi có thể trưởng thành cùng với quốc gia."

Lâm Chính Nhân nói: "Không dám nói cùng trưởng thành với quốc gia, Chính Nhân tổ tiên đều ở Trang quốc, chỉ nguyện tận tâm tận lực giúp quốc gia phát triển"

Đỗ Như Hối hài lòng gật gật đầu: "Quốc gia sẽ không để cho những người trung quân ái quốc phải chịu thiệt thòi"

Ông ta lại tiếp tục khuyến khích mấy câu, sau đó, làm như lơ đãng hỏi: "Thủy quỷ kia của ngươi, nuôi rất không tồi. Nó tên là Tiểu Lễ?"

"Là tên của đệ đệ ta." Lâm Chính Nhân dám gọi ra ở trên đài diễn võ, chính là cũng không muốn tránh né vấn đề này, chậm rãi nói:

"Toàn tộc Lâm thị ta đều bị kẻ xấu làm hại, trong một đêm liền diệt tộc, thù này ta trọn đời không quên!"

Đỗ Như Hối mắt mang vẻ thương xót nói: "Chuyện này là do thành chủ thành Vọng Giang và Tập Hình Tư thất trách, lúc ấy đã bị xử phạt. Sau này ta cũng đã lệnh Tập Hình Tư điều tra qua"

Ông ta hỏi ngược: "Ngươi có biết kẻ nào diệt cả nhà ngươi không?"

Lâm Chính Nhân vẻ mặt u sầu, nghiến chặt hàm răng, từ kẽ răng nói: "Chỉ hận ta vô năng, ngay cả kẻ thù là ai cũng không biết!

Chỉ biết hắn ta mang một cái mặt nạ sơn quỷ, lòng dạ độc ác, thực lực cao cường, dáng vóc tương tự ta."

Y đương nhiên không thể biết người đó là Khương Vọng, bởi vì nếu như y biết thân phận của Khương Vọng, thì cũng có thể thông qua Hủ Mộc Quyết, dễ dàng đoán ra án mà Đổng A là hung thủ, vậy thì việc đoán ra chân tướng việc thành Phong Lâm bị hủy diệt quả thật cũng là việc rất hợp lý.

Mà vấn đề là ở, trước khi Chúc Duy ngã quỵết định phản quốc, y và Chúc Duy Ngã đều ở thành Tân An!

Với trí tuệ của Đỗ Như Hối, không khó để có thể đoán được, bí mật việc phản quốc của Chúc Duy Ngã.

Cho nên Lâm Chính Nhân y, thật sự không biết kẻ thù là ai.

Cho dù trước khi đến Hoàng Hà Chi Hội, Trang đế đã cung cấp tình báo thiên kiêu các nước cho y. Cho dù y đã biết thiên kiêu Tề quốc, Khương Vọng chính là đến từ Trang quốc.

Bí mật của y, khiến y quyết định không thể để cho hai thân phận này của Khương Vọng có liên hệ với nhau.

Đỗ Như Hối nhìn y một lúc, sâu kín nói: "Người nọ không phải chỉ đơn thuần ác độc, hắn ta chính là có thâm thù đại hận đối với Trang quốc ta. Người kia trước tiên ép buộc cướp đi Hủ Mộc Quyết đạo thuật ở đạo viện Vọng Giang thành, tiếp theo là đồ sát cả Lâm thị của ngươi, sau đó không lâu, lại thừa dịp chiến sự Trang Ung, đại quân của nước ta không ở, ban đêm lẻn vào thành Tân An, dựa vào Hủ Mộc Quyết khắc chế đạo thuật mộc hành, ám sát phó tướng Đổng A!"

"Hung thủ đâm chết Đổng tướng chính là hắn ta sao?" Lâm Chính Nhân vừa sợ vừa giận lại vừa hận hỏi: "Người đó là ai? !"

Y lại làm như thật, lầm bầm phân tích: "Người này biết Hủ Mộc Quyết, cũng hiểu rõ Đổng tướng, hắn hẳn là người Trang quốc, thậm chí chính là người quận Thanh Hà. Hắn lại rất hận Trang quốc, luôn luôn chú ý đến tình hình Trang quốc..."

"Chính là Khương Vọng, đã từng là đệ tử đạo viện thành Phong Lâm, hiện tại là thiên kiêu Tề quốc!" Đỗ Như Hối nói ra đáp án, chậm rãi nói: "Chính là người vẫn luôn ngồi trên khán đài nhìn trong những ngày qua."

Bình Luận (0)
Comment