Trên khán đài, phó tướng Mộng Vô Nhai của Thịnh quốc cười mắng: "Cái gì mà ca ca với tỷ tỷ? Ngươi bây giờ đã hai mươi chín tuổi lẻ mười tháng, ở đây còn có ai lớn hơn ngươi nữa chứ. Ngươi phải gọi là các đệ đệ muội muội!"
Lời này đương nhiên chỉ là lời nói vui đùa.
Đã có kết quả, không thể đổi lại nữa.
Thịnh Tuyết Hoài thở dài một hơi, cầm lấy ngọc ký trong tay, nghĩ một lát, nói: "Đều là đạo mạch, lần khiêu chiến này, ta chắc chắn không thể tìm sư huynh Cảnh quốc"
Tiển Nam Khôi lần này không cười, hắn ta chậm rãi nói: "Ngươi nếu như muốn khiêu chiến Thái Ngu thì... cũng có thể. Quy tắc chính là, tự do lựa chọn."
"Hóa ra đệ nhất thiên kiêu muốn đạt hạng nhất lần này của Cảnh quốc là Thái Ngu sư huynh à!"
Thịnh Tuyết Hoài làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó quả quyết lắc đầu: "Vậy không được, không được rồi. Cùng xuất thân từ đạo mạch, tất nhiên nên đoàn kết một lòng. Đồng môn đánh nhau, chẳng phải là khiến cho người ta chê cười sao?"
Nhân sĩ các quốc gia khác đang ở đây, tất nhiên cũng đã nghe thấy cái tên "Thái Ngu" này.
Rất nhiều người đều bất động thanh sắc, nhưng không thể tránh việc truyền âm khắp nơi. Chuyện được truyền đi, chỉ đơn giản là một vấn đề, người tên Thái Ngu này, rốt cuộc là người ra sao?
Họ "Thái" này... tương đối hiếm thấy.
Nhìn khắp thiên hạ, cũng chỉ có Hạ quốc là có một danh môn Thái thị.
Đệ nhất cường giả trong tộc bọn họ là Động Chân cảnh Thái Hoa, trước đây không lâu, ở cuộc chiến Kiếm Phong Sơn, đã bị Khương Mộng Hùng giết chết. Chân nhân chết đi, đất trời cùng buồn bã, nhưng trong cuộc chiến giữa hai quốc gia, cũng chẳng phải là chuyện hiếm lạ.
Thái thị Hạ quốc lần này cũng có thiên kiêu trẻ tuổi tham gia Hoàng Hà Chi Hội đại diện cho Hạ quốc.
Họ Thái, tên Dân.
Là cháu trai của Thái Hoa chân nhân.
Một Thái thị nổi danh thiên hạ như vậy, đệ nhất thiên kiêu của Cảnh quốc, vốn không thể là người Hạ quốc.
Cảnh quốc có lịch sử lâu đời, số lượng cường giả đếm không xuể, nhưng cũng chưa từng nghe thấy có người nào họ Thái.
Người tên Thái Ngu này, rốt cuộc là ai?
Thịnh Tuyết Hoài làm như rất quen thuộc với người kia, dáng vẻ Sợ như SỢ CỌP.
Người có lòng đã bắt đầu dò theo quỹ tích hoạt động trước kia của Thịnh Tuyết Hoài để truy tìm thông tin về Thái Ngu rồi.
Không biết rằng trong lòng Tiển Nam Khôi cũng rất cạn lời...
Ngươi bày cái vẻ rất quen thuộc kia cho ai xem hả? Bên phía thánh địa cũng thần thần bí bí, lão tử cũng chỉ biết mỗi một cái tên, ngươi còn có thể hiểu rõ hơn cả lão tử sao?
Nhưng hắn ta đương nhiên cũng không thể quá mất phong độ, chỉ khịt mũi nói: "Thịnh Tuyết Hoài, ngươi nhanh lên một chút.
Nhiều người như vậy, đều đang chờ ngươi đó!"
Thịnh Tuyết Hoài nghiêm túc gật đầu, xoay người lại, nhìn quanh khán đài...
Hôm nay, toàn bộ thiên kiêu tham dự hạng mục dưới ba mươi tuổi không giới hạn cảnh giới của sáu cường quốc, ngoại trừ vị kia của Cảnh quốc, thì đều tới.
Hoàng Bất Đông Tần quốc, Kế Chiêu Nam Tề quốc, Dạ Lan Nhi Sở quốc, Mộ Dung Long Thả Kinh quốc, Thương Minh Mục quốc đều đang ngồi trên khán đài.
Là bởi biết rằng hôm nay người rút được khiêu chiến ký, bọn họ đều có khả năng ứng chiến.
Cũng không thể chờ đến khi bị khiêu chiến thì mới vội vã chạy đến được. Dù là cường quốc thế nào thì cũng không tiện khiến nhiều người chờ đợi như vậy.
Nhìn từ góc độ này, vị Thái Ngu kia của Cảnh quốc không xuất hiện, giống như chắc chắn rằng sẽ không có ai dám khiêu chiến người kia vậy.
Đúng là cuồng vọng không có bến bờ!
Mặc dù vẻ ngoài của Thịnh Tuyết Hoài xấu xí, thế nhưng khi đứng trên đài, lại có thể nói cười vui vẻ với cường giả Động Chân Cảnh - thống soái của Thần Sách quân.
Lấy được lá thăm bết bát nhất, thế nhưng thái độ vẫn rất ung dung.
Loại phong độ này, cũng không thua bất cứ ai cả.
Mà ánh mắt của y, đầu tiên là nhìn về khán đài phía nam.
Đương nhiên đây là một trình tự "chính xác".
Bởi vì rất nhiều người đều nhìn về phía bên này.
Tại chính giữa khán đài phía nam, chính là đệ nhất mỹ nhân của Sở quốc - Dạ Lan Nhi.
Nàng ta mặc một bộ váy dài chấm đất vô cùng hoa lệ.
Hình ảnh phượng gáy ngô đồng được thêu trên đó sinh động như thật.
Màu vàng kim rực rỡ, màu xanh lá cây cùng màu lửa đỏ, kết hợp với nhau một cách diệu kỳ, tạo thành món báu vật độc nhất vô nhị này.
Chất liệu của nó, đều không phải phàm vật, thế nhưng khi bện chung vào với nhau, chỉ thể hiện ra giá trị mỹ học, mà không có bất cứ năng lực nào của pháp khí cả.
Từ khi nó được tạo ra, chỉ là vì để nàng mặc trên Hoàng Hà Hội.
Bởi vì Hoàng Hà Hội cấm việc sử dụng pháp khí, đương nhiên pháp y"cũng trong danh sách cấm đó. Thợ rèn của Thiên Công Phủ tại Sở quốc đã chuyên môn dùng một thủ pháp đặc biệt, kiềm chế nó không thể sinh ra năng lực nào.
(Pháp y*: pháp khí loại trang phục.)
Bộ váy này đẹp tới nỗi khiến người nghẹt thở, phàm là người mặc với vẻ đẹp hơi kém chút xíu, cũng sẽ bị chiếc váy này che đi nhan sắc.
Thế nhưng Dạ Lan Nhi chỉ ngồi tại nơi đó, cũng đã có thể thu hút mọi ánh nhìn, mọi người đều tập trung vào nhan sắc của nàng ta.
Đây là một khuôn mặt do ông trời tỉ mỉ tạo nên.
Trừ vẻ mỹ lệ này ra, những thứ đẹp đẽ khác chỉ là vật làm nền.
Ngũ quan của nàng ta cũng không thể miêu tả bằng từ ngữ, chỉ có thể nói là hoàn mỹ, mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể làm người ta mê đắm, ngay cả lông mày cũng rất hoàn hảo.
Nàng ta có vẻ đẹp vô cùng sáng chói, rất có tính xâm lược, thế nhưng khí chất của bản thân nàng ta lại là uyển chuyển mà lạnh lùng.
Loại cảm giác mâu thuẫn trí mạng này, mang tới mị lực làm cho người ta nghẹt thở.
Không có ánh mắt của người nam nhân nào có thể thoát khỏi vẻ mê hoặc này.
Ngay cả nữ nhân cũng thế.
Ngươi không thấy vị Hoàng Xá Lợi kia, từ đầu tới giờ hai mắt vẫn tỏa sáng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về phía Dạ Lan Nhi.
Từ khi Dạ Lan Nhi ngồi xuống tới bây giờ, Hoàng Xá Lợi vẫn luôn nghiêng đầu, không muốn bỏ qua một giây phút nào cả.
Ngược lại với nàng ta, Mộ Dung Long Thư ngồi cạnh vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng.
Trên khán đài góc tây nam, Diệp Thanh Vũ đeo lụa mỏng che mặt, cũng không nhịn được mà thưởng thức Dạ Lan Nhi vài lần.
Thế nhưng khi liếc mắt nhìn về phía khán đài phía đông, lại thấy Khương Thanh Dương của Tề quốc cũng giống với những người khác, nhìn chằm chằm tới khán đài phía nam.
Nàng quan sát một lúc, không nhịn được mà bật cười.
Khương Vọng đúng là đang nhìn về khán đài phía nam, thế nhưng ánh mắt của hắn lại không phải là Dạ Lan Nhi. Mà là một người nam nhân khôi ngô ngồi tại bên trái phía trước Dạ Lan Nhi.
Người này có dáng vẻ kiêu ngạo, ngũ quan góc cạnh, ngồi tại nơi đó như núi như biển. Đương nhiên, điều làm người ta chú ý nhất vẫn là một đôi mắt, dị tướng trùng đồng.
Đó là đối thủ mà Khương Vọng có thể gặp phải...