Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1642 - Chương 1642: Thịnh Tuyết Hoài

Chương 1642: Thịnh Tuyết Hoài

Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Sở quốc, Hạng Bắc.

Ánh mắt của Thịnh Tuyết Hoài đảo qua trên người Dạ Lan Nhi, cũng không có cảm xúc tự ti chỉ bởi vì dung mạo của hai bên chênh lệch.

Y dùng ánh mắt như đang quan sát đối thủ mà nhìn qua.

Sau đó chuyển qua phía tây.

Chính giữa khán đài phía tây là mấy thiên kiêu của Tần quốc, còn có thống soái của Bá Nhung quân - Chương Cốc.

Ánh mắt của Thịnh Tuyết Hoài rơi vào trên người Hoàng Bất Đông.

Đây là một thiên kiêu có dáng vẻ "già dặn", rõ ràng mới hơn hai mươi, chưa tới ba mươi tuổi, thế mà dáng vẻ giống hệt một ông cụ, ngồi một chỗ, mí mắt rũ cụp xuống, dáng vẻ uể oải...

Như sắp gần đất xa trời vậy.

Đại khái đây là một thiên kiêu không có đấu chí nhất trong toàn trường, cũng không có cảm giác tuổi trẻ. Làm cho người ta rất muốn kiểm tra một lần, xem xem hắn ta có phải thật sự chưa tới ba mươi hay không.

Cạnh hắn ta là thống soái Bá Nhung quân - Chương Cốc, vẻ mặt đoan chính nhã nhặn, rất có phong độ của bậc danh tướng. Còn âm thầm dùng thần hồn đâm Hoàng Bất Đông một cái.

Hoàng Bất Đông giật mình, thẳng lưng lên, lắc đầu, nói: "Sao vậy?"

Chương Cốc mỉm cười nói: "Hay là ngươi đi về nghỉ ngơi đi?"

Hoàng Bất Đông đứng dậy chuẩn bị rời đi, thế nhưng cũng may phản ứng kịp nơi này là nơi nào, lại ngồi xuống với về ngượng ngùng.

Lại còn giơ tay chào hỏi với Thịnh Tuyết Hoài một cách tự nhiên.

Thịnh Tuyết Hoài mỉm cười gật đầu, lại chuyển ánh mắt qua một vị thiên kiêu khác.

Mộ Dung Long Thư - Kinh quốc, là một thanh niên vẻ mặt lạnh lùng, toàn thân mang theo khí tức người sống chớ gần.

Đối với ánh mắt quan sát của Thịnh Tuyết Hoài, hắn ta cũng trừng mắt trở lại, cũng may còn chưa có nói: "Khiêu chiến ta, ta sẽ tiễn ngươi về nước."

Thịnh Tuyết Hoài không đáp lại loại khiêu khích này, ảnh mắt của hắn ta tiếp tục chuyển động.

Có Thương Minh - danh hiệu "Thần sứ hiện thế", mặc một bộ áo choàng rất lớn, đã che phủ cả khuôn mặt. Tay hắn ta cầm một quyển kinh sách, từ đầu tới giờ đều ngồi một chỗ, có vẻ như không quan tâm tới bất cứ chuyện gì.

Ánh mắt thiên kiêu Thịnh Tuyết Hoài của Thịnh quốc dạo qua một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Kế Chiêu Nam.

Kế Chiêu Nam có phong thái tuyệt thế, vẫn luôn là một trong những tiêu điểm trên khán đài.

Đối mặt với ánh mắt quan sát đối thủ của Thịnh Tuyết Hoài, Kế Chiêu Nam cũng không khinh thường, không coi trọng, chỉ liếc nhìn y với vẻ bình tĩnh.

Cũng như là thiên kiêu của Mục quốc sẽ ưu tiên lựa chọn chèn ép những thiên kiêu tới từ Thịnh quốc tại thi đấu chính thức vậy, nếu suy xét tại góc độ của Thịnh quốc mà nói, đối thủ mà Thịnh Tuyết Hoài muốn lựa chọn đương nhiên là Thương Minh không thể nghi ngờ.

Y còn làm bộ đang quan sát, thật sự không thú vị.

Cho nên ánh mắt của Mộ Dung Long Thư của Kinh quốc mới không nể mặt như vậy.

Thế nhưng ánh mắt của Thịnh Tuyết Hoài vẫn dừng lại trên người Kế Chiêu Nam.

"Người mạnh nhất ở đây, ta cho rằng là các hạ"

Y chắp tay với Kế Chiêu Nam, nói: "Kế huynh, xin chỉ giáo."

Lời này vừa ra, Hoàng Bất Đông và Thương Minh thì một người buồn ngủ tới mức không phản ứng lại, một người thì bị áo choàng che đi, không biết phản ứng là như thế nào. Mày kiếm của Mộ Dung Long Thư nhướng lên, hiển nhiên là không đồng ý.

Dạ Lan Nhi thì nhìn về phía Kế Chiêu Nam, đang quan sát phản ứng của y.

Kế Chiêu Nam mỉm cười, vươn người đứng dậy, dẫn theo thanh Thiều Hoa Thương như sương như tuyết kia, bước xuống khán đài.

Y mỉm cười với Thịnh Tuyết Hoài, nói: "Ít nhất về mặt ánh mắt mà nói, ngươi đúng là một thiên kiêu!"

Thịnh Tuyết Hoài hạ người thi lễ, phong độ phiên phiên: "Kế huynh khen ngợi, Thịnh mỗ ngại ngùng mà nhận."

Là đệ nhất thiên kiêu của Thịnh quốc, nhân vật tuyệt đỉnh trước ba mươi tuổi đã bước vào Thần Lâm Cảnh.

Y có quyền tự do lựa chọn đối thủ.

Khiêu chiến Thương Minh, ép Thương Minh xuất ra càng nhiều thủ đoạn, để cho Mục quốc không có xếp hạng tốt... Có lẽ lựa chọn này càng phù hợp với lợi ích của Thịnh quốc hơn.

Thế nhưng điều y muốn là khiêu chiến người mà y cho rằng mạnh nhất, cũng không có vấn đề gì.

Tiển Nam Khôi không nhịn được mà liếc nhìn Thịnh Tuyết Hoài.

Là danh tướng của Đạo Tông, đối với thiên kiêu đệ nhất Thịnh Tuyết Hoài của nước lệ thuộc Đạo giáo này, thẳng thắn mà nói hắn ta cũng chỉ nghe danh, cũng chưa từng biết người này là như thế nào cả.

Dù sao với ánh mắt của Tiển Nam Khôi, ít nhất cũng chỉ chú ý tới những người có cấp bậc như Mộng Vô Nhai.

Đối với lựa chọn lúc này của Thịnh Tuyết Hoài mà xét, khi trước đã từng đề cập tới thiên kiêu của Cảnh quốc... Đúng là khá kích động!

Y chỉ muốn khiêu chiến người mạnh nhất!

Từ Hoàng Hà Hội diễn biến thành nơi tập trung của thiên kiêu các quốc gia tới nay, trận đấu của Nội Phủ Cảnh và Ngoại Lâu Cảnh đều đã xuất hiện tình huống thiên kiêu của tiểu quốc đạt được quán quân. Mặc dù rất hiếm thấy, thế nhưng dù sao cũng đã từng có.

Duy chỉ có cuộc thi đấu dành cho người dưới ba mươi tuổi, không hạn chế cảnh giới thì quán quân luôn xuất hiện trong mấy nước bá chủ.

Bởi vì thiên kiêu tại cấp độ này, đã không chỉ cần dựa vào may mắn, dựa vào mấy thần thông mạnh mẽ là có thể san bằng chênh lệch. Ai cũng là thiên kiêu cấp cao nhất, ai cũng có thiên phú cấp cao nhất cả.

Đạo mà ngươi muốn cầu là gì? Ngươi muốn trở thành đạo nào?

Thiên kiêu của các cường quốc trong thiên hạ, còn có được truyền thừa cấp bậc cao nhất, tài nguyên cấp cao nhất và được dạy bảo ở cấp độ cao nhất.

Mặc dù là như thế...

Thịnh Tuyết Hoài vẫn muốn khiêu chiến người mạnh nhất!

Ai khi tuổi trẻ cũng đều là thiên kiêu, trên gương mặt đỏ thẫm của Tiển Nam Khôi cũng không xuất hiện quá nhiều biểu cảm.

Ông chỉ khoát tay, nói một tiếng: "Mời!"

Kế Chiêu Nam, người vô song, thương vô song, đã bước tới đài diễn võ.

Bình Luận (0)
Comment