Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1643 - Chương 1643: Kế Chiêu Nam

Chương 1643: Kế Chiêu Nam

Đây là đài diễn võ có ký hiệu Giáp trong tám tòa đài diễn võ.

Trận khiêu chiến giữa Thịnh Tuyết Hoài của Thịnh quốc với Kế Chiêu Nam của Tề quốc, là trận chiến khai mạc cho thi đấu tuyển chọn không hạn chế cho người dưới ba mươi tuổi.

Đối với Mộ Dung Long Thư, Dạ Lan Nhi và những thiên kiêu đỉnh cấp mà nói, mấy trận thi đấu tiếp theo, đều có thể không xem.

Thế nhưng trận đấu mà có Kế Chiêu Nam tham dự, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Sáu cường quốc trong thiên hạ, từ xưa tới nay đều coi đối phương là đối thủ.

Kế Chiêu Nam cũng chưa mặc giáp, chỉ mặc một bộ võ phục màu trắng, có thể làm nổi bật đường cong đã được rèn luyện hàng trăm ngàn lần.

Chân dài vai rộng, tay vượn eo ong, trường thương trắng như tuyết, như là ánh trăng lưu động trên tay y.

Chỉ đứng trên đài diễn võ, cũng đã là tiêu điểm của toàn trường, có phong độ vô song.

Hai người đối mặt, không nói thêm gì nữa.

Tiển Nam Khôi tuyên bố trận quyết đấu bắt đầu.

Mà một luồng sáng tuyết trắng, đã nổ tung tại trung ương đài diễn võ!

Thay vì nói là một mũi thương.

Chẳng bằng nói đó là quá trình nổ tung của một điểm sáng màu trắng.

Mọi chuyện diễn ra với tốc độ cực nhanh, thế nhưng điểm sáng này lại tản ra bốn phương tám hướng, kéo dài vô tận, vụ nổ nhập vào tầm mắt của mỗi người... quá trình này, lại vô cùng rõ ràng.

Đây là một loại tốc độ vô cùng rõ ràng, cụ thể, chỉ thẳng tới điểm cuối của sinh mạng.

Nó như đang nhắc nhở ngươi, sinh mạng của ngươi ngắn ngủi tới như vậy.

Toàn bộ người ngồi tại nơi này đều sợ hãi.

Một thương này, đã tiếp cận gần đạo!

Từ vừa mới bắt đầu, chiến đấu đã tiến vào giai đoạn cao trào nhất.

Một thương này, phải đón đỡ như thế nào?

Mà Thịnh Tuyết Hoài ngẩng đầu.

Với một kẻ có chiều cao khiêm tốn như y, cần ngửa đầu lên mới có thể thấy được ánh mắt của Kế Chiêu Nam.

Y có vẻ ngoài xấu xí, thế nhưng khi y ngẩng đầu lên thì tinh thần bỗng phấn chấn!

Ánh sáng xanh thẳm mông lung, ngưng tụ thành tiên hạc, quấn quanh y mà múa.

Thịnh Tuyết Hoài như tiên nhân hạ phàm, xuất trần bất tục.

Có một loại nhân vật phong lưu, có thể để cho người ta coi nhẹ ngũ quan.

Có tiếng hát.

Có người đang ca hát.

Âm thanh truyền tới là...

"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh, thập nhị lâu ngũ thành."

"Tiên nhân phủ ngã đỉnh, kết phát thụ trường sinh!"

Lông mày Khương Vọng nhướn lên.

Hắn đã từng thấy thần thông này rồi.

Đối với Trọng Huyền Tuân cũng đang ngồi trên khán đài mà nói, lại càng quen thuộc hơn.

Đây là thần thông Cuồng Ca, Tạ Bảo Thụ đã từng sử dụng tại trước Thái Miếu. Cũng dựa vào đó khống chế đạo thuật, phát ra đều là siêu phẩm, thanh thế vô cùng to lớn.

Tu giả sở hữu thần thông, do cơ duyên mà sinh, mỗi người đều có khác biệt.

Học Nho thì thành Nho, tu đạo thì hóa đạo.

Trên người Tạ Bảo thụ, văn khí ngút trời, cuồng sĩ cao ca.

Mà Thịnh Tuyết Hoài, từ "Cuồng" trong Cuồng Ca, đã từ kiêu ngạo tầm thường, biến thành siêu nhiên thế ngoại.

Ngạo thế nhân, ngạo thế gian.

Khương Vọng vẫn luôn biết, hạt giống thần thông treo trên mái vòm Nội Phủ, sau khi được người tu hành chăm sóc một cách tỉ mỉ, cuối cùng cũng có ngày đơm hoa kết trái.

Thế nhưng vẫn là lần đầu tiên có thể xem xét cụ thể sự biến hóa khi hạt giống thần thông nở hoa kết trái. Cùng một loại thần thông, trong tay của hai người, có phong cách hoàn toàn khác biệt.

Trong tiếng ca.

Một bàn tay khổng lồ do ánh sáng ngưng tụ lại, ép tới bụi đất bay đây trời, như từ ngoài thế giới ép tới, bao phủ trên đỉnh đầu Kế Chiêu Nam.

Đây là "Tiên nhân phủ đỉnh", lại không phải thụ trường sinh, mà là đoạn trường sinh!

Cuồng Ca chính là thần thông có thể làm cho đạo thuật mạnh mẽ hơn, tại trong tay Tạ Bảo Thụ, bất cứ đạo thuật nào của hắn ta đều có uy năng của đạo thuật siêu phẩm.

Mà cách Thịnh Tuyết Hoài dùng ra, lại là dùng luồng sáng của thần thông hóa thành đạo thuật, ép diệt đối thủ.

Đã không phân rõ là thần thông, hay là đạo thuật, cũng có thể là thần thông đạo thuật một thể, không phân biệt rõ ràng.

Bàn tay này quá lớn, nếu không phải đài diễn võ có cấm chế đặc biệt, không gian thực tế trên đài vô cùng rộng lớn, cũng không thể chứa nổi bàn tay này.

Thế nhưng khi bàn tay này đè xuống, rõ ràng chỉ ở đỉnh đầu Kế Chiêu Nam, cũng đã bao phủ toàn bộ đài diễn võ.

Đây là một loại thế như trời sập, không thể tránh né.

Đây là đấu pháp đồng quy vu tận!

Thịnh Tuyết Hoài không thể ý tới một thương đang đâm tới người của mình, mà là công kích thẳng Kế Chiêu Nam, tấn công ép đối phương phải thủ, vội vã thu hồi thương.

Nếu như không thu hồi thương, thì cùng nhau đi chết.

Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù Thịnh Tuyết Hoài anh dũng khiêu chiến Kế Chiêu Nam, thế nhưng không phải là hạng người ngông cuồng vô tri. Y biết rõ bản thân mình có một khoảng cách với Kế Chiêu Nam, cho nên không muốn đi theo tiết tấu của Kế Chiêu Nam.

Mà ngay từ đầu đã dũng mãnh gan dạ, lựa chọn sử dụng phương pháp dùng mạng để đấu, dùng loại đấu pháp liều mạng này tranh thủ cơ hội chiến thắng.

Nếu so thần thông, so kỹ xảo chiến đấu,.. đều có thể thua một bậc, thế nhưng khi đối mặt với sinh tử, bất cứ người nào đều là bình đẳng.

Đối với bên yếu thế mà nói, "bình đẳng" cũng đã là thắng thế.

Đây cũng không phải là cái dũng của kẻ thất phu, mà là trí tuệ của thiên kiêu. Cũng không phải y phát bệnh, cắm đầu liều chết, mà là tỉnh táo quan sát, tìm kiếm cơ hội chiến thắng. Một khi xác định, thì không quan tâm tới sinh tử.

Mà Kế Chiêu Nam...

Cũng không thu thương!

Tay phải y nhấc thương đâm thẳng, như giao long vào biển.

Gió lớn khi bàn tay khổng lồ kia đập xuống, thổi bay mái tóc dài của y.

Mà trong con ngươi lạnh lùng kia, vẫn đang nhìn chằm chằm cổ họng của Thịnh Tuyết Hoài, ngay cả chớp mắt cũng không có.

Nếu bàn tay kia ép xuống thì y cũng sẽ chết.

Thế nhưng y vẫn đâm thẳng về phía trước.

Mà tốc độ lại càng nhanh, thương ra cũng càng nhanh.

Thẳng tiến không lùi!

Thịnh Tuyết Hoài muốn đồng quy vu tận.

Vậy thì đồng quy vu tận!

Ai cũng biết, Kế Chiêu Nam là người mạnh hơn, y có nhiều lựa chọn hơn nhiều.

Đáng lẽ y cũng không đáng để làm vậy.

Tuyệt đối không nên như thế!

Thế nhưng y vẫn lựa chọn như vậy.

"Không, không phải đồng quy vu tận." Trên khán đài, Trọng Huyền Tuân nói với giọng kinh ngạc thán phục.

Mà Khương Vọng ngồi cạnh hắn ta, cũng đồng ý với ý này.

Tuy trên trận là tình thế đồng quy vu tận, thế nhưng Kế Chiêu Nam càng mạnh hơn. Như vậy cho dù là cùng chết, Kế Chiêu Nam cũng là người chết sau.

Mà trên đài diễn võ, chết sau, đồng nghĩa với thắng lợi.

Cho nên lựa chọn của Kế Chiêu Nam cũng không phải đồng quy vu tận, mà là giành chiến thắng!

Có lẽ có vài người khi mạnh hơn người khác, sẽ theo đuổi một trận thắng lợi càng vẻ vang hơn.

Thế nhưng Kế Chiêu Nam lại khác.

Y chỉ theo đuổi thắng lợi.

Thắng lợi nhanh nhất, trực tiếp nhất, thẳng thắn nhất.

Không hề nghi ngờ, Thịnh Tuyết Hoài làm ra quyết đoán sai lầm.

Hoặc là nói, quyết đoán của y cũng không sai, biểu hiện của y đã làm cho người khác đây bất ngờ và khâm phục trên mọi ý nghĩa, thế nhưng Kế Chiêu Nam lại biến nó trở thành sai lầm.

Thịnh Tuyết Hoài không chỉ không dùng dũng khí quyết tử để đánh ra một cơ hội chiến thắng, ngược lại lại tăng thêm khả năng chiến thắng của Kế Chiêu Nam.

Y không sợ chết, thế nhưng y không muốn thua như vậy, cho nên y không thể không biến chiêu.

Lời hát kia cũng thuận thế biến đổi, lời ca...

Bình Luận (0)
Comment