Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1645 - Chương 1645: Sư Phụ Ta Không Cho Đến, Ta Lén Đi

Chương 1645: Sư phụ ta không cho đến, ta lén đi

Mà trên khán đài hình vòng cung, cũng có rất nhiều đứng dậy khỏi ghế.

Sau khi Kế Chiêu Nam đâm thương vào Thịnh Tuyết Hoài, thì chỉ còn mười sáu thiên kiêu chiến đấu. Mười sáu người, cạnh tranh vị trí chính thức của vòng ba mươi tuổi trở xuống không giới hạn.

Tuy bọn họ đều là thiên kiêu đỉnh cấp chưa đến ba mươi tuổi đã là Thần Lâm, nhưng một phần rất lớn ở lại đây chỉ vì xem trận mở màn của Kế Chiêu Nam mà thôi.

"Đây chính là thần thông Phá Trận sao?" Khương Vọng cảm thán không thôi: "Một đâm cuối cùng của Kế Tướng quân thực khiến người ta sợ hãi thán phục"

Mặc dù trên Điểm Tướng Đài hắn cũng đã từng được chứng kiến thương của Kế Chiêu Nam.

Nhưng khi đó, có Trọng Huyền Chử Lương cứng rắn trấn áp xuống, căn bản Kế Chiêu nam chưa từng đánh ra nổi một thương nào hoàn chỉnh, tất cả đòn tấn công đều đã bị tan rã trước khi tấn công, cũng giống với Trọng Huyền Tuân bị đánh hội đồng, Khương Vọng không thấy có gì khác biệt.

Duy chỉ có trận chiến này, Khương Vọng mới có thể thực sự cảm nhận được, khi ấy, trên Điểm Tướng Đài, mỗi một thương chưa thể đâm ra của Kế Chiêu Nam mang theo sức mạnh kinh diễm cỡ nào!

Cũng bởi vậy, hắn càng hiểu sâu hơn hung đồ Trọng Huyền Chử Lương!

"Thần thông này được xưng là "nát giáp nứt binh, tất phá địch trận", cũng không phải hư danh" Trọng Huyền Tuân nói.

Y liếc nhìn Khương Vọng một cái, có vẻ hơi kinh ngạc: "Không ngờ ngơi cũng nhìn thấy giao phong linh thức trong thương cuối cùng kia"

Khương Vọng cười cười nói: "Ngươi cũng đâu phải chưa thành Thần Lâ,, chưa mở Nguyên Thần Hải?"

Đương nhiên là không giống.

Trong quá trình thành lập tinh lâu của Ngoại Lâu cảnh cần phải rèn luyện thần hồn lực. Mà tu sĩ Nội Phủ cảnh có được thần hồn mạnh mẽ thì hiếm có vô cùng.

Có điều, thiếu niên bên cạnh mình đây dù sao cũng là thiên kiêu cùng cảnh đánh bại được Vương Di Ngô, có chút khác biệt cũng là phải.

Trọng Huyền Tuân nhếch nhếch khóe miệng, nhảy qua đề tài này, hỏi: "Về chưa?"

Hiện giờ Khương Vọng quan sát chiến đấu giữa các tu sĩ Thần Lâm cũng không có mấy ý nghĩa tham khảo. Nếu không vì hôm nay rất có thể Kế Chiêu Nam sẽ xuất chiến, thì đại khái hắn đang vị trong phòng khổ tu không ra khỏi cửa rồi.

Nghe vậy, Khương Vọng lập tức đứng dậy: "Vậy đi thôi."

Tào Giai trước đò còn ngồi sau lưng bọn họ chăm sóc Kế Chiêu Nam cũng chẳng thấy đâu.

Hai người, một áo trắng, một áo xanh, trước sau đi xuống khán đài, cũng khiến cho không ít ánh mắt chú ý tới.

Thí dụ như Hạng Bắc, thí dụ như Tần Chí Trăn, thí dụ như một vị thiên kiêu đeo mặt nạ thanh đồng nào đó của Mục quốc.

Kế Chiêu Nam thể hiện xuất sắc, khó tránh khỏi các thiên kiêu nước khác chú ý tới thiên kiêu Tề quốc thêm vài phần. Trọng Huyền Tuân cùng Khương Vọng đều thong dong.

Đương nhiên, Hoàng Xá Lợi là ngoại lệ.

Từ đầy đến cuối, ánh mắt của Hoàng Xá Lợi đều dồn vào Dạ Lan Nhi.

Vừa nhìn còn vừa xoi mói: "Chậc chậc chậc, cô nương này lớn lên thế nào ấy nhỉ? Xem gương mặt này, ngực này, chân này!"

Bản thân nàng ta nhìn còn chưa đủ, còn khuyến khích người bên cạnh nhìn cùng.

Nàng ta dùng cùi chỏ huých Mộ Dung Long đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh: "Bớt giả bộ đi, nàng không đẹp sao?"

Mộ Dung Long đang chăm chú nhìn Diễn Võ Đài chỉ nhàn nhạt đáp: "Chính vì quá đẹp ta mới không nhìn"

Hoàng Xá Lợi nghĩa chính từ nghiêm nói: "Nói lời vô vị! Mỹ nhân như cảnh đẹp, phải thưởng thức cẩn thận mới đúng chứ! Thế gian ít tuệ nhãn, khiến mỹ nhân long đong, đây là chuyện đáng tiếc cỡ nào chứ?"

Mộ Dung Long lại nhìn những thiên kiêu trên Diễn Võ Đài như nhìn người chết, thuận miệng đáp lại Hoàng Xá Lợi, không hề rung động tí nào: "Ta chỉ sợ nhìn lâu rồi đến lúc lên đài lại không đành lòng đánh chết nàng"

Hoàng Xá Lợi hít sâu một hơi, dịch sang bên cạnh bảy tám ghế, tức giận bất bình khiển trách: "Đồ máu lạnh! Tàn nhẫn! Vô tình!"

Nàng vừa khiển trách vừa "kéo bè kết phái", đánh mắt sang Trung Sơn Vị Tôn: "Ngươi nói xem, có đúng không?"

Trung Sơn Vị Tôn yên lặng liếc nàng ta một cái.

Mộ Dung Long này, có phải ai cũng mắng được đâu.

Cha ngươi nuông chiều ngươi, gia gia của ta thì không.

Khương Vọng cùng Trọng Huyền Tuân sóng vai ra khỏi Thiên Hạ Đài, để lại sáu cột trụ cao vút sau lưng.

Kiều Lâm và Quân tốt Thiên Phúc Quân im lặng đi phía sau, làm chỗ dựa cho hai người.

Bọn họ cùng rời đi, nhưng không phải cùng một cửa với Kế Chiêu Nam.

Hai người vừa đi vừa nói mấy vấn đề về mặt tu hành, cũng coi như trò chuyện không tệ.

Trước đó, trong năm ngày cùng tu hành trên Điểm Tướng Đài, hai người gần như không có trao đổi gì, tới Quan Hà Đài rồi thi thoảng lại chuyện vẫn vài câu.

Cũng không phải là quan hệ của hai bọn họ tốt đến thế.

Chỉ là, như Tào Giai nói, thân ở chiến trường là thành đồng đội.

Trên Quan Hà Đài này, bọn họ là một mặt trận, đại diện Tề quốc chiến đấu với thiên kiêu các nước khác. Chờ về tới Lâm Truy rồi, nên tranh vẫn là sẽ tranh, chuyện nên tính toán vẫn phải tính toán.

Khương Vọng đã từng giết qua Mê Giới, Trọng Huyền Tuân xuất thân danh tướng thế gia, đương nhiên đều hiểu được đạo lý này.

Hai người, một áo trắng tung bay, một áo xanh mang kiếm.

Một người phong hoa tuyệt đại, một người kiên định thong dong.

Đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, đương nhiên cả hai có phong thái khác biệt. Dù ở trên Quan Hà Đài tụ tập cả đống thiên kiêu cũng cực kỳ nổi bật.

Cả hai vừa đi vừa nói, dọc đường ai cũng nhìn theo.

"Một thương kia của Kế Chiêu Nam tuyệt đối không thể tránh, nên..."

Trọng Huyền Tuân đang nói thì dừng bước.

Phía trước có một người, người quen.

Một người mặc quân phục Xuân Tử Quân màu xanh sẫm, vóc dáng cực cao, mũi cao mắt sâu.

Toàn thân phong trần mệt mỏi, sát khí trên chiến trường còn chưa tiêu hết.

Hắn ta đứng giữa dòng người đến người đi.

Giống như một cột cờ cắm vào đó.

Khi hắn ta đưa mắt tới, vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung cũng biến mất.

Thay vào đó là sửng sốt.

Cả Trọng Huyền Tuân và Khương Vọng cũng sửng sốt.

"Sao bọn họ lại đi cùng nhau?"

"Quá bất ngờ phải không?"

"Hẳn là ta lại được xem mấy trận tranh tuyển nữa..."

Đại khái tâm lý của ba người lúc này là vậy.

Trầm mặc đọng lại một lát.

Trọng Huyền Tuân và Vương Di Ngô gần như đồng thời lên tiếng:

"Không phải ngươi nói không đến sao?"

"Sư phụ ta không cho đến, ta lén đi"

Rồi đồng thời ngậm miệng.

"À, cái kia..." Khương Vọng ngượng ngùng sờ sờ mũi, nói với Trọng Huyền Tuân: "Ta về trước."

Vương Di Ngô nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Ngươi yên tâm, lần này ta đến đây không phải để tìm ngươi gây chuyện. Quân nhân chúng ta vẫn biết lấy đại cục quốc gia làm trọng"

Lời này xem như là tạm thời giảng hòa thôi, nhưng không hiểu sao nghe vào tai vẫn rất khó chịu.

Cái tên họ Vương này thật có ý tứ.

Ai không biết còn tưởng lần trước Khương Vọng thua, bây giờ thấy hắn ta đến lại sợ ấy!

Ta để ý đến ngươi sao? Ngươi lại được đà lấn tới à?

Khương Vọng đến Quan Hà Đài này vốn là vì vị trí đệ nhất thiên hạ.

Khí phách thiếu niên trong lòng cũng là lúc rực rỡ chưa từng có, gặp ai cũng sẽ không chịu yếu thế nửa phần.

Vẻ lúng túng lúc nãy lập tức biến mất, hắn nhíu mày kiếm, khí thế khinh người: "Ngươi sợ còn lấy cớ nữa. Thực ra ấy, nếu Vương Tướng quân muốn tìm phiền phức cũng không sao, chắc cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại cục quốc gia."

Bình Luận (0)
Comment