Vương Di Ngô vừa đến, mở miệng đã bảo thiên kiêu đệ nhất Nội Phủ nước mình yên tâm, quá ngông cuồng rồi.
Nhưng Khương Vọng trả lời còn ngông cuồng hơn. Ý tứ là, ta giải quyết ngươi cũng chẳng tốn sức gì, làm sao ảnh hưởng được?
Ánh mắt Vương Di Ngô trầm xuống.
Hắn ta vừa mới chạy đến, quân phục Xuân Tử Quân còn chưa đổi.
Sau trận chiến trên Kiếm Phong Sơn kia, một lần nữa hắn ta lại nổi danh.
Sau khi được chiến tranh tẩy lễ, rõ ràng trên thân hắn ta còn có thêm khí thế "binh chi chủ"
Lần này, hắn ta nhìn thẳng vào Khương Vọng.
Chỉ một người, lại như thiên quân vạn mã bày trận, giữ ngựa đợi lệnh, giương sẵn dây cung chờ phân phó.
Mà Khương Vọng cũng đối mặt không chút yếu thế, giống như một thanh kiếm sắc đã rút khỏi vỏ, bày ra hết lưỡi kiếm sắc bén của mình.
Ngươi thiên quân vạn mã thì kệ ngươi, ta sợ gì? Đơn giản thôi, người đến giết người, ngựa đến giết ngựa!
Hai người đối chọi gay gắt, rất có tư thế một lời không hợp sẽ quyết đánh một trận ngay tại chỗ.
Duy chỉ có quân tốt Thiên Phúc Quân sau lưng là nhìn nhau bối rối.
Theo lý mà nói, hẳn là bọn họ nên đứng về phía Vương Di Ngô, dù sao Vương Di Ngô cũng mới là kiêu ngạo của quân đội bọn họ, còn là đệ tử thân truyền của Quân Thần Đại Tề nữa. Nhưng quân sĩ Thiên Phúc Quân, lấy Kiều Lâm làm đại diện, mấy ngày nay ở cùng Khương Vọng cũng rất thoải mái.
Quan trọng nhất là, chức trách hiện tại của bọn họ là bảo vệ Khương Vọng.
Khẳng định quân nhân phải ưu tiên chức trách, nhưng Khương Vọng và Vương Di Ngô đánh nhau... có bị tính là tập kích không?
Khương Vọng nhiệt huyết dâng trào, bọn họ có nên ngăn cản không?
Nhất thời tiến thối lưỡng nan.
Trọng Huyền Tuân áo trắng tung bay thoải mái tiến lên một bước, nhẹ nhàng chặn khí thế hai người đang va vào nhau loảng xoảng.
Y bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta nói này, hay hai vị để về đến Lâm Truy rồi hằng so đo được không? Dù sao nơi này cũng là Quan Hà Đài, các nước trong thiên hạ đều đang nhìn đó!"
Sáu cột trụ lớn sau lưng vẫn khảm vào trong mây.
Xa xa Trường Hà sóng lớn vẫn cuồn cuộn chảy qua.
Trên Quan Hà Đài, người mặc phục sức các quốc gia vẫn lui lui tới tới.
Các quân sĩ Thiên Phúc Quân vẫn đang hai mặt nhìn nhau.
Vương Di Ngô giơ cằm lên, cuối cùng lạnh lùng thu lại ánh mắt trước.
Nếu không phải một thân kiêu ngạo không thay đổi, căn bản Khương Vọng sẽ không thèm để ý đến hắn ta. Hiện giờ hắn cũng không muốn để các nước khác chế giễu, tay phải đành rời khỏi chuôi kiếm.
"bi thôi" Trọng Huyền Tuân thở dài: "Về Tề nhai trước."
Mặc dù hai người kia giương cung bạt kiếm nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đường chỉ có một con đường này, điểm dừng chân cũng chỉ có một Tề nhai, có tranh trước sau sẽ chỉ càng lúng túng hơn, mà biết ai trước ai sau bây giờ? Khéo không hợp tai một câu lại đánh nhau thì hỏng... nên đành cùng nhau trở về.
Trọng Huyền Tuân yên lặng đi chính giữa.
Có Khương Vọng ở đây, Trọng Huyền Tuân và Vương Di Ngô cũng không tiện nói chuyện riêng gì, mà cứng rắn cố nói một hai câu với Khương Vọng cũng càng không ổn.
Tóm lại là, vô cùng khó chịu.
Ba người đi trên đường không nói một lời, chỉ lẳng lặng sải bước thật nhanh, không ngờ lại khá là ăn ý.
Cả ba bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Tề nhai.
Trong đội ngũ Thiên Phúc Quân, Lâm Kiều cũng thở dài một hơi.
Vừa rồi suýt nữa y đã dùng đến pháp khí cảnh báo trong quân mời Tào Đại Tướng quân tới.
Qua chỗ rẽ trước mặt kia chính là cổng chào lớn của Tề nhai.
Có quân sĩ Thiên Phúc Quân đã đứng đó, vừa thấy bọn họ liền lập tức quay lưng chạy vào, có thể Tòa Giai cũng đang chờ tin tức của bọn họ.
Ba người Khương Vọng nửa lúng túng nửa khó xử bước thêm mấy bước, trong lòng lại cảm thấy như được giải thoát.
Bỗng nhiên, chiêng trống vang trời, pháo nổ đùng đoàng, pháo hoa chiếu thẳng lên trời.
Trong tiếng gầm bất ngờ, một đám người cười rạng rỡ tuôn ra.
Có Hứa Tượng Càn, Chiếu Vô Nhan, Tử Thư, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Ôn Đinh Lan.
Thập Tứ mặc giáp mang theo một cái đồng la đứng vững một bên.
Trọng Huyền Thắng một người to bằng hai người cầm một cái chùy buộc lụa đỏ gõ đến sướng tay.
Choang choang choang choang choang! !!
Hắn ta mở rộng hai tay, xoay người lại, cái mặt béo người nhăn nhúm cả mõ: "Bất ngờ chưa!"
Nụ cười đông cứng.
Ba chữ Khương Thanh Dương leo ra đến bên mép rồi lại nuốt xuống.
Trước mặt hắn ta.
Từ trái sang phải, theo thứ tự là Vương Di Ngô mặc quân phục màu xanh sẫm của Xuân Tử Quân, Trọng Huyền Tuân áo trắng tung bay, cuối cùng mới là Khương Thanh Dương áo xanh cầm kiếm.
Vương Di Ngô vẫn lạnh nhạt không tỏ thái độ gì, Trọng Huyền Tuân lông mày giật giật, Khương Thanh Dương một tay che mặt.
Con mẹ nó chứ, tràng diện gì thế này!
Nhất thời, chiêng cũng ngừng, trống cũng ngừng, đám người đang tươi cười cũng không nói gì.
Tử Thư không biết nội tình đang vỗ tay cũng chầm chậm dừng lại...
Lời tung hô đã sáng tác từ trước "Khương Thanh Dương, ngươi là mạnh nhất! Khương Vọng Khương Vọng, tất cả đều nhìn ngươi!"
cũng không "nhìn" nổi nữa.
Chỉ có đám pháo hoa đã nhóm lửa là đang nổ bùm bùm từng bó.
Bùm! Bùm! Bùm!
Hoa thải bay múa giữa thiên không, như thể đang nhiệt liệt chú giải cho hình tượng xấu hổ này.