Không kịp để quan sát nhiều người như vậy, Khương Vọng thuận theo ánh mắt của Yến Thiếu Phi nhìn về phía trận chiến bên trái Y.
Đó là trận chiến giữa Trọng Huyền Tuân và thiên kiêu của Mục quốc Na Lương.
Trên sân, Thiên Luân của Trọng Huyền Tuân treo cao trên không, quang mang chiếu rọi.
Y vẫn giữ vững một thân bạch y tung bay, dưới tác dụng của Trọng Huyền bí thuật thoát đến thoắt đi, chói mắt vô cùng.
Hầu hết mọi ánh mắt trên khán đài cũng đều đổ dồn vào y.
Mà Na Lương thân hình gầy yếu, hai tay mang một đôi Thiết Trảo sắt nhọn, hơi cong người không ngừng công kích.
Trên trận này, vậy mà lại là hắn ta đè Trọng Huyền Tuân mà đánh!
Động tác của hắn ta không hề đẹp.
Chính là cong cả hai chân, sau đó nhảy tung lên. Thô tục xấu xí đến mức buồn cười.
Nhưng nhìn tốc độ mà hắn ta nhảy, không ai có thể cười được.
Gần như ngay khi ngón chân của hắn ta rời khỏi mặt đất, Thiết Trảo đã đáp xuống trước mặt của Trọng Huyền Tuân.
Trảo pháp của hắn ta cũng rất khó coi.
Giống như sói đói vồ mồi vậy, chỉ có sự hung dữ nguyên thủy nhất, không có chút cảm giác đẹp đẽ nào.
Nhưng hắn ta di chuyển như điện dưới ánh sáng của Thiên Luân, Thiết Trảo của hắn ta lướt qua Thiên Luân hết lần này đến lần khác.
Một Trọng Huyền Tuân rất biết vận dụng kết hợp thần thông Trọng Huyền với Trọng Huyền bí thuật, chỉ trong chớp mắt đã thăm dò xung quanh hàng nghìn lần, có thể dễ dàng di chuyển cả khi bị bao vây bởi công kích của ba người Bảo Bá Chiêu, Triều Vũ, Tạ Bảo Thụ...
Vậy mà khi né tránh cũng lại có chút gian nan!
Na Lương trực thuộc Vương Trướng kỵ binh này cũng là một thiên kiêu có những trải nghiệm được xưng tụng là truyền kỳ.
Mục đế đã từng trìu mến gọi hắn ta là "Lang hài"
Trên thảo nguyên, lang, ưng, mã (ngựa) đều có thần tính.
Vậy nên sức nặng của cái tên "Lang hài" này không cần nghĩ cũng biết ở mức nào.
Đương nhiên, sự thân thiết mà Mục đế thể hiện qua danh xưng này mới khiến người ta quan tâm hơn cả.
Thực ra cuộc chiến giữa Na Lương và Trọng Huyền Tuân của Tề quốc đã tiến hành được một lúc rồi.
Nhìn tình hình trên võ đài có thể thấy Na Lương chắc chắn đang chiếm ưu thế, gần như là đang đuổi đánh Trọng Huyền Tuân.
Có điều, cả hai bên giao chiến đều hiểu rõ, hiện tại chỉ là đang làm nóng người mà thôi.
Vẫn chỉ đang là hai bên thi nhau tới lui công phạt.
Nói rõ ra thì chỉ là đang... hoàn thành việc thăm dò đối phương.
Trong lúc đang nhanh chóng xông đên, Na Lương đột nhiên nghiêng đầu, đối mặt với Trọng Huyền Tuân - người đang chưởng khống lực hấp, lực đẩy.
Dù chân hắn ta đang đạp một cước giữa không trung, nhưng mà vẫn phát ra âm thanh trầm đục như đạp trên mặt đất.
Thân hình cũng theo đó mà di chuyển, móng vuốt bằng sắt màu đen trên bàn tay phải xé toạc không khí ra.
Một trảo này khác với trước đây.
Bên trên thiết trảo đen nhánh, ngay lúc này liên tục lóe sáng, như ánh sao sáng lên trong màn đêm.
Một đồ án đầu sói mờ ảo đã được hình thành.
Bốn tòa tinh quang thánh lâu sừng sững trên tinh khung xa xôi cũng hô ứng với đồ án đầu sói này.
Tinh lực chia thành từng sợi, quấn quanh bên trên thiết trảo.
Thế là, thiết trảo bỗng nhiên tăng tốc.
Gần như là lúc tinh quang sáng lên, đồ án đầu sói vừa hiển hiện, đầu ngón tay hắn ta đã lướt qua chóp mũi Trọng Huyền Tuân.
Sở dĩ chỉ là lướt qua chóp mũi, là bởi vì trong lúc đang di động cực tốc, Trọng Huyền Tuân đã kịp thời cảm nhận được nguy hiểm và dùng lực đẩy lùi thân mình về phía sau vài tấc.
Nhưng Na Lương lại quay người tung thêm một trảo, lần nữa áp sát tới.
Trọng Huyền Tuân thuận theo trọng lực, lại lần nữa tránh đi.
Na Lương dẫn động sức mạnh tinh lâu, lực sát thương và cả tốc độ của hắn ta đều tăng lên một cách mạnh mẽ.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là, chân hắn ta dẫm trên hư không lại phát ra từng tiếng nổ bạo như trên đất bằng.
Đây là thần thông, [Ngự khí].
Đó là "khí" - thứ ở khắp mọi nơi, không chỗ nào thiếu.
Thứ mà cần dùng là có thể sử dụng.
Dựa vào việc điều khiển "khí", Na Lương liên tục nhảy lên không trung, đổi hướng tùy ý và tấn công Trọng Huyền Tuân từ nhiều góc độ không thể tưởng tượng được.
Trong lúc nhất thời, ánh sáng lạnh lẽo đã bao trùm toàn võ đài.
Trận chiến đạt tới cao trào trong nháy mắt.
Tu sĩ siêu phàm chỉ cần có thể mở Thiên Địa Môn là có thể dùng nhục thân phi hành.
Nhưng để có thể di chuyển qua lại trên không trung thì phải dựa vào sức mạnh của chính bản thân. Đó là sức mạnh bắt nguồn từ khí huyết trong cơ thể, cũng chính là sự thôi động của sức mạnh Đạo nguyên trong Thông Thiên Cung.
Chiến đấu trên không trung mà có thể di chuyển trái phải tùy ý, đối với nhiều tu sĩ, chỉ cần họ khổ luyện lâu năm là đều có cơ hội làm được.
Cũng giống như người bình thường không có năng lực siêu phàm, khi trưởng thành cũng có thể thoải mái chạy trên mặt đất.
Nhưng cho dù là các tu sĩ siêu phàm thì nếu muốn "tự do" di chuyển trên không trung với tốc độ khủng khiếp, hoàn toàn trái ngược với vận động trực giác như Na Lương thì dưới tình huống không sử dụng vài thủ đoạn đặc biệt là gần như không thể.
Đại đa số tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh, nếu chỉ dựa vào sức mạnh đạo nguyên của bản thân thì không đủ để phát huy động lực mạnh mẽ như vậy. Thậm chí, nhục thân cũng không thể chịu được sức xé rách dữ dội từ trong ra ngoài như vậy.
Nhưng điều thú vị ở đây là, đối thủ của Na Lương lúc này lại chính là một thiên kiêu có thủ đoạn đặc biệt như vậy.
Dùng thần thông Trọng Huyền phối hợp với bí thuật Trọng Huyền, thay đổi và thăm dò hàng ngàn hàng vạn lần chỉ trong một khoảng khắc, trong trận công kích đến như mưa giông gió bão này, Trọng Huyền Tuân đã miễn cưỡng thi triển vô số phản ứng tinh diệu như vậy.
Tỉnh Duyên Thiên Lang trảo quét qua không khí tạo nên những luồng sáng lạnh lẽo. Na Lương hơi khom người, dưới chân phát ra từng tiếng vang trầm đục như con sói cô độc trong vùng hoang dã chuẩn bị nhảy vọt để săn mồi.
Mà Trọng Huyền Tuân bạch y tung bay, điều khiển Trọng Huyền lực lượng, nhẹ nhàng như múa.
Còn có Thiên Luân rực rỡ chói mắt quay xung quanh thân người y, thỉnh thoảng va chạm với Tỉnh Duyên Thiên Lang trảo. Hai bóng người trên không trung giao chiến với tốc độ cực nhanh, lúc trái lúc phải lúc cao lúc thấp, quả thật là khiến cho người ta hoa cả mắt.
Loại thi đấu với tốc độ đỉnh cao này quả thực khiến cho đến người xem không nhịn được mà say mê.
Hoàng Xá Lợi ngồi trên khán đài không kìm nén được thốt lên đây kinh ngạc: "Thật anh tuấn, thật đẹp!"