Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1663 - Chương 1663: Lang Đồ (1)

Chương 1663: Lang Đồ (1)

Đêm tối là cái gì?

Là thời điểm nhân loại ngủ say.

Đa số nhân tộc bình thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì đi nghỉ.

Cho dù là tu sĩ siêu phàm thì ban đêm cũng dùng nhiều cho tiềm tu, tĩnh tọa, minh tưởng.

Khi mọi âm thanh đều tĩnh lặng thì tâm hồn sẽ đi lang thang.

Ban đêm thực sự thích hợp để thiền định, mà như vậy đối với nhân loại nó có ý nghĩa là thời khắc yên tĩnh.

Cũng là thời khắc khôi phục đôi chút sinh mệnh...

Trong đêm đen, một đôi mắt màu xanh lục xuất hiện.

Đó là mắt sói.

Lần lượt từng con sói...

Hoặc có thể nói là sói quỷ, xuất hiện bên trên đài diễn võ.

là linh hồn của những con sói lần lượt xuất hiện trên sàn đấu.

Cấm chế cổ xưa đã khiến cho không gian trên đài diễn võ vô cùng rộng lớn. Nhưng những con sói quỷ này lại nhiều đến như thế, Mật độ của chúng dày đặc và không ngừng tăng lên, đôi mắt của chúng như những vì sao trên bầu trời.

Chúng gần như bao phủ cả võ đài, bao vây Trọng Huyền Tuân ở bên trong.

Đã từng, vào lúc Thần Đạo cực thịnh, cũng chính là lúc Quỷ đạo cực thịnh, có câu nói "Thần quỷ không phân biệt"

Mục là quốc gia hùng mạnh duy nhất trong thiên hạ lấy Thần Đạo làm trường phái tu hành chính.

Khi nói đến việc nuôi quỷ và sai khiến quỷ thì tu hành giả của Mục quốc là những chuyên gia!

Đương nhiên, Thương Đồ Thần Điện trên núi Khung Lư cũng lấy Thần Đạo làm chủ.

Nuôi quỷ và sai quỷ là một trường phái thuộc nhánh phụ, không phải chủ lưu.

Những con sói quỷ dày đặc này lợi dung sự che dấu của màn đêm để tiếp cận Trọng Huyền Tuân.

Ổ bên ngoài võ đài, người xem bắt đầu phát ra tiếng kinh thán.

Con người thì luôn không thể chịu được việc cái "đẹp" bị tàn phá.

Nhưng ở phía Tề quốc thì lại chẳng mấy biến sắc.

Khương Vọng và Kế Chiêu Nam thì không cần phải nói.

Nhưng Vương Di Ngô theo dõi trận đấu này từ đầu đến cuối cũng chẳng có chút cảm xúc khác thường nào.

Hắn ta quá hiểu sức mạnh của Trọng Huyền Tuân.

Thế này có là gì chứ?

Nhưng khi sói quỷ đã tập hợp thành đàn ở trên diễn võ đài thì bóng người mặc áo trắng như tuyết vẫn đứng trên không trung, dẫm trên Thiên Luân đã tắt đi ánh sáng.

Khuôn mặt điển trai của y vẫn rạng ngời trong đêm đen.

Ngay lúc này, y đưa tay trái lên cao.

Từ một nơi cao vô tận, một tia sáng bắt đầu phát ra.

Một chùm ánh trăng rơi xuống và trải ra giữa không trung.

Từ một chùm lan rộng thành hàng ngàn hàng vạn chùm ánh sáng.

Mỗi một chùm ánh sáng tương ứng với một con sói quỷ.

Trên võ đài lúc này dường như đang diễn ra một màn biểu diễn cực kỳ hoành tráng.

Hàng ngàn hàng vạn chùm ánh trăng tràn ra trong màn đêm là một cảnh sắc đẹp đến mức nào?

Đêm tối như mộng.

Ánh trăng như rừng.

Mà mỗi con sói quỷ bị ánh trăng chạm vào đều cố định tại chỗ, không thể cử động!

Đây là thần thông từ trước đến nay chưa từng hiện ra trước mắt người khác của Trong Huyền Tuân, có tên gọi là [Nguyệt Luân].

Hiệu quả của thần thông này được xưng là: "Ánh trăng như lao tù, không chỗ để che thân không chỗ trốn thoát"

Nguyệt Luân và Vĩnh Dạ, há không phải là một sự kết hợp hoàn hảo ư?

Dưới sự điều khiển của Na Lương, những con sói quỷ không ngừng vùng vẫy nhưng chẳng con nào có thể thoát khỏi gông cùm của Nguyệt Luân.

Ngay cả bản thân Na Lương cũng nhất thời bị cố định dưới ánh trăng.

Trọng Huyền Tuân bồng bềnh hạ xuống, bộ quần áo trắng như tuyết ấy càng khiến y thêm phần tuấn lãng. Y đi xuyên qua rừng ánh trăng, bồng bềnh như tiên.

Nhân vật bậc này, há có thể gặp được ở nhân gian.

Y hạ xuống trước mặt của Na Lương, tay phải hơi nhấc, Thiên Luân đã tắt đi ánh ánh kia hạ xuống tay y.

Sau đó nhằm vào đầu Na Lương đánh mạnh!

Giống như là kiểu đánh Thái Dần trước đó.

Nhưng lần này là nhắm vào trán của Na Lương.

Bốp!

Suy cho cùng, Na Lương cũng không phải là Thái Dần.

Dưới sự kìm hãm của Nguyệt Luân, y vẫn có thể di chuyển bàn tay của mình. Trên Tinh Duyên Thiên Lang trảo, đồ án hình đầu sói lấp lánh tinh quang.

Mượn sức mạnh từ bốn tòa thánh lâu, đôi bàn tay của y đã thoát khỏi xiềng xích, huy động Tinh Quang Thiên Lang trảo để chặn đòn đánh gần như không thể tránh khỏi của Trọng Huyền Tuân.

Tia lửa bắn tung tóe.

Trên khóe miệng của Trọng Huyền Tuân vẫn có nụ cười như có như không, điều này khiến y không quá lạnh lùng.

Nhưng y hoàn toàn không hề để ý tới những con sói quỷ bị nguyệt quang khóa chặt, cũng không làm gì khác, y vẫn nâng Thiên Luân lên rồi lại đập xuống!

Bị giam giữ trong những chùm nguyệt quang, thân pháp nhanh tuyệt quỷ mị kia của Na Lương không thể phát huy ra được.

Hắn ta không thể tránh đòn tấn công này, chỉ có thể chặn nó.

Tinh Quang Thiên Lang trảo đan vào nhau trên đỉnh đầu, bắp thịt trên cánh tay căng ra, sức mạnh nguyên thủy nhất được bộc phát để ngăn cản Thiên Luân.

Keng! !

Âm thanh này cực kỳ nặng nề vì Trọng Huyền Tuân đã gia trì thêm Trọng huyền lực lên trên Thiên Luân.

Đây là sự va chạm giữa lực và lực.

Tất nhiên Na Lương cũng không cam lòng nhận đòn mãi như vậy.

Trong lúc đón đỡ, đồng thời, hắn ta cũng thôi động thần thông Ngự Khí. Không khí biến thành chùy, đâm thẳng ra phía trước!

Trọng Huyền Tuân đột nhiên di chuyển sang trái để tránh cú đâm, Thiên Luân lại lần nữa rơi xuống.

Chỉ thấy trong trận chiến, nguyệt quang như rừng, sói quỷ dày đặc bị cố định.

Mà tại vị trí trung tâm, Trọng Huyền Tuân xoay quanh Na Lương, vừa tránh đòn tấn công của Na Lương vừa điên cuồng dùng Thiên Luân đánh vào trán y.

Na Lương bị cố định trong phạm vi của nguyệt quang, vừa dùng Tinh Duyên Thiên Lang trảo chặn Thiên Luân, vừa điều khiển "khí" điên cuồng tấn công Trọng Huyền Tuân.

Trong đêm đen huyền bí, ánh trăng sáng trong rơi xuống.

Lúc này chỉ nhìn thấy một bóng trắng quay xung quanh một chùm ánh trăng. Trong một lúc, chỉ có thể nghe thấy âm thanh- Keng! keng! keng! keng! keng! keng!

Giống như một âm thanh va chạm bất tận. Cho đến khi...

Tinh Duyên Thiên Lang trảo tuột khỏi tay

Na Lương và rơi xuống đất.

Tinh Duyên Thiên Lang trảo sắc bén va chạm với mặt đất của võ đài có cấm chế cổ xưa, phát ra tiếng va chạm cực kỳ rõ ràng. Na Lương cuối cùng cũng không thể chống đỡ được cú đánh nặng nề từ Thiên Luân có sự gia tăng và duy trì sức mạnh từ thần thông Trọng Huyền rồi sao?

Ý tưởng này nhảy lên trong đầu của rất nhiều người.

Nhưng ở phía đối diện, khi Thiên Luân lại rơi xuống, Na Lương đột nhiên mỉm cười.

Tiếng cười vô cùng tàn nhẫn nhưng cũng cực hồn nhiên. Hắn ta đã làm một hành động mà khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Hắn ta không những không hoảng sợ, không né tránh cũng không nghĩ cách bổ khuyết. Thay vào đó hắn ta vung tay trái của mình... ném đi một cái Tinh Duyên Thiên Lang trảo khác!

Có vẻ hắn ta đã từ bỏ phản kháng.

Bình Luận (0)
Comment