So sánh ra, người Kinh quốc ở đây không khỏi thở dài một hơi.
Trung Sơn Vị Tôn quả thực là thiên mệnh chi tử! Trong trận tranh tài này, lúc nào hắn ta cũng rút thăm được quẻ may mắn nhất.
Vòng thứ nhất, đánh với thiên kiêu của liên minh năm quốc gia Tây Bắc thì không nói, vòng thứ hai đánh với Phạm Vô Thuật - thiên kiêu duy nhất của tiểu quốc trong bát cường, vòng thứ ba lại tránh được hai thiên kiêu tuyệt thế chói mắt kia, đánh với thiên kiêu không phải xuất thân từ nước bá chủ duy nhất trong tứ cường.
Suốt một chặng đường đến hiện tại, hắn ta hoàn toàn không phải bộc lộ ra thực lực chân chính của bản thân, tiêu hao rất ít sức mạnh và có cơ hội để lại các con át chủ bài đến cuối cùng.
Nếu đây không phải do thiên tuyển vậy thì cái gì mới gọi là thiên tuyển?
"Con bà nó." Ngay cả Hạ Hầu Liệt, đại đô đốc kỵ binh cũng không khỏi lẩm bẩm: "Mộ phần tổ tiên trên núi của Trung Sơn gia bốc khói xanh rồi sao?"
Cái này đâu chỉ là bốc khói xanh!
"Khụ" Mộ Dung Long Thả khí chất túc xác bên cạnh vội vàng ngăn cản: "Quốc vận, quốc vận"
Y quả thực là mệt tâm quá mà. Một Hoàng Xá Lợi không đứng đắn đã đủ đau đầu, giờ tới cả Hạ Hầu tướng quân cũng có vấn đề à?
Nào có ai lại nói thiên kiêu nhà mình như vậy?
Những người khác không có lòng tin với thiên kiêu của ngươi, chính ngươi cũng bảo hắn ta dựa vào vận khí?
Tuy cũng mang theo ý trêu chọc, nhưng bọn họ cũng đều rõ ràng, Trung Sơn Vị Tôn tuyệt đối có năng lực tranh khôi.
Nhưng đường đường là Đại đô đốc kiêu kỵ binh mà cũng nói mấy lời không biết tiết chế như thế... Truyền đi không phải trở thành trò cười cho người khác sao?
Pháp tướng của sáu vị chí tôn đều có mặt ở đây đấy!
Hạ Hầu Liệt cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình, vội vàng sửa lại: "Đây là vận khí, cũng là thực lực!"
Dù cho mọi người có mong chờ thế nào thì hai trận chiến đấu cuối cùng của cấp độ Ngoại Lâu cũng đã bắt đầu.
Trận chiến đầu tiên là Trung Sơn Vị Tôn - cháu trai của Đại tướng quân Trung Sơn Yến Văn của Ưng Dương Vệ giao đấu với du hiệp Ngụy quốc Yến Thiếu Phi.
Xét về mọi mặt, từ xuất thân, địa vị, tài nguyên, tầm ảnh hưởng...
đây đều là một trận đấu vô cùng chênh lệch.
Còn Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu đang ở dưới đài chờ đến trận tiếp theo thì vô cùng ăn ý, ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tức.
Hiển nhiên, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương là đối thủ, vậy nên họ muốn mau chóng khôi phục trạng thái đỉnh phong, chứ không hề để ý gì đến cuộc chiến đấu trước mắt này.
Điều này thực sự là kiêu ngạo.
Nhưng không ai nghĩ rằng bọn họ không xứng đáng, màn trình diễn trước đó của họ đã đủ để chinh phục người xem.
Ngoại trừ người dân của Kinh quốc và Vệ quốc, những người còn lại đều tỏ ra không mấy hứng thú.
Nhưng cho dù người khác có thấy thế nào, cho dù người khác có không mong đợi thế nào thì đối với hai người đang đứng trên võ đài duy nhất còn lại, đây sẽ là trận chiến quyết định số phận của bọn họ.
Đây là trận chiến vinh dự... của riêng họ.
Có người xem thì phải liều mạng Không có người xem cũng phải liều mạng.
Trên đài diễn võ lẻ loi trơ trọi, hai vị thiên kiêu đứng đối mặt nhau.
Trung Sơn Vị Tôn nho nhã lễ độ, Yến Thiếu Phi mạnh mẽ tự tin.
Một người chắp tay ung dung, một người giữ kiếm trác việt.
Nói tới, cho dù tại Quan Hà Đài, nơi thiên kiêu tụ tập này, bọn họ cũng không tầm thường.
Chỉ là Đấu Chiến Thất Thức của Đấu Chiêu quá chói mắt, bạch y tung bay của Trọng Huyền Tuân quá phóng khoảng.
Mới đè danh tiếng của tất cả thiên kiêu xuống, làm cho bọn họ lộ ra vẻ kém cỏi.
Thế nhưng khi đã tới thịnh hội tranh đấu của tất cả thiên kiêu trong thiên hạ, ai sẽ cam tâm làm vật làm nền chứ?
Cũng đã đi tới tứ cường, ai không muốn tranh quán quân?
Từ ban đầu, bọn họ tới Quan Hà Đài này, cũng đều có mục tiêu là Thiên hạ đệ nhất!
Dù Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân chói mắt như thế nào đi nữa, cũng không thể khiến bọn họ mất đi tự tin.
Dù tất cả người trong thiên hạ đều không kỳ vọng vào bọn họ, ít nhất thì bọn họ vẫn mãi kỳ vọng vào chính mình.
Không nói tới Trung Sơn Vị Tôn đã phải học tập từ nhỏ tới giờ nghiêm khắc cỡ nào, có thể đi tới đây cần tiêu hao bao nhiêu công sức, dùng biết bao nhiêu là tài nguyên.
Yến Thiếu Phi có thể dùng thân phận du hiệp để đại biểu cho Ngụy quốc tới Hoàng Hà Hội, thậm chí lên tới tứ cường. Nỗ lực với cố gắng của hắn ta, có kém với ai chứ? Thiên phú của hắn ta, lại thua ai đây?
Mỗi người đứng trên đài diễn võ, đều phải có lý do nhất định phải thắng lợi.
Cho nên bọn họ mới có thể trèo đèo lội suối, vượt mọi chông gai, vào thời điểm này, gặp nhau tại nơi này.
Trung Sơn Vị Tôn nhìn về phía đối thủ của mình trong trận này, đang định nói mấy câu xã giao như cố gắng thi đấu, thể hiện phong thái của cường quốc.
Bỗng nhiên có giọng hét lớn của Hoàng Xá Lợi truyền tới từ trên khán đài: "Đánh nhanh lên!"
Dù sao nơi này cũng không phải Thái Hư Huyễn Cảnh.
Cũng không ai biết hắn ta là Triệu Thiết Trụ.
Mà ngoài Thái Hư Huyễn Cảnh, Trung Sơn Vị Tôn có hình ảnh là người nho nhã lễ độ.
Cho nên hắn ta rất thấu tình đạt lý chắp tay với Yến Thiếu Phi:
"Xin lỗi, chúng ta cũng không có ý làm nhục các hạ. Chỉ là tính cách của nàng ta khá thẳng mà thôi."
Thế nhưng giống như nháy mắt cho người mù nhìn vậy.
Yến Thiếu Phi của Ngụy quốc chỉ nhìn hắn ta, trong đôi mắt sáng ngời kia, cũng không có cảm xúc dư thừa gì, cũng không nói lời nào.
Trung Sơn Vị Tôn ngẩn người, cũng nhớ rằng qua mấy vòng thi đấu chính thức, tên Yến Thiếu Phi này chưa từng nói câu nào cả.
Aiz, rõ ràng là một thiên kiêu, thế mà lại là người câm...
Đáng tiếc!
Căn bệnh câm bẩm sinh này, hình như phải tới Thần Lâm Cảnh thì mới có thể khỏi đúng không nhỉ?
Nếu như có thể đổi cho Hoàng Xá Lợi thì tốt...
Đáng tiếc!
Trung Sơn Vị Tôn trên đài diễn võ còn đang quan tâm Hoàng Xá Lợi.
Trên khán đài, Kiêu Ky Đại đô đốc - Hạ Hầu Liệt cũng đang răn dạy Hoàng Xá Lợi: "Ngươi cổ động cho Vị Tôn cũng không phải chuyện xấu. Thế nhưng chúng ta phải có phong độ của đại quốc, trước mặt mọi người mà ngươi lại dùng lời nói miệt thị nước khác, không ổn. Về sau cần chú ý hơn"
Hoàng Xá Lợi chớp mắt.
Ta chỉ muốn xem soái ca đánh nhau sớm hơn mà thôi.
Trọng Huyền Tuân đấu với Đấu Chiêu, thật kích thích!
Một người của Ngụy quốc chưa từng nổi danh, cùng với một Trung Sơn Vị Tôn đã nhìn phát chán rồi, có gì phải xem chứ?
Tốc chiến tốc thắng là xong việc, làm sao phải kéo dài thời gian chứ?
Khi ta nhắc bọn họ đánh nhanh lên, là có ý này!
Thế nhưng nàng ta vẫn biết lời này không tiện nói thẳng ra, đối với lời "răn dạy" của Kiêu Ky Đại đô đốc thì cũng chỉ nháy mắt, không nói thêm lời nào.