Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1687 - Chương 1687: Còn Gì Phải Sợ

Chương 1687: Còn gì phải sợ

Tuy lời nói của ông ta lạnh nhạt, nhưng việc lên tiếng cũng đã là một loại tỏ thái độ.

Bây giờ, ông ta cho Đỗ Như Hối một cơ hội lựa chọn.

Bàn tính đến thì, người tham chiến đã hôn mê, người lên tiéng nhận thua là Đỗ Như Hối, vậy nên đây không phải là kết quả cuối cùng.

Người hôn mê có thể tỉnh lại, người bị thương cũng có thể trị khỏi, vậy nên lời nhận thua mà Đỗ Như Hối nói ra cũng có thể thu hồi.

Tất nhiên Đỗ Như Hối có thể nghe hiểu rằng đây là Cảnh thiên tử đang cho Trang quốc một cơ hội để bù đắp.

Với sự khôn ngoan của mình, ông ta đương nhiên biết rằng phải nắm bắt tốt cơ hội này. Là một nước chư hầu, nếu ngươi chống lại Cảnh thiên tử, ngươi còn có quả ngon để ăn hay sao?

Nhưng tiền đề để ông ta có thể bù đắp là...

Là ông ta có thể kiểm soát được Lâm Chính Nhân.

Có nghĩa là ông ta phải làm cho Lâm Chính Nhân có đủ dũng khí đứng trên võ đài một lần nữa trước khi vết thương được "chữa khỏi" biểu diễn một màn tuy bị phản phệ nhưng không hề từ bỏ, dùng tính mạng của mình vì Trang quốc, vì các quốc gia phụ thuộc Đạo, thậm chí có thể nói một cách cường điệu rằng đây là vì tất cả các thiên kiêu nhân tộc trên Quan Hà Đài này, lấy lại phần thể diện đã bị mất đi.

Nhưng liệu ông ta có làm được không?

Nếu là trước hôm nay thì Đỗ Như Hối có thể nói là mình vẫn có phần tự tin.

Tuy nhiên hôm nay, khi Lâm Chính Nhân quả quyết tự mình hại mình để tránh chiến, là quyết định quả quyết dưới sự "trấn an", "thúc giục" của ông ta!

Bây giờ là lúc Đỗ Như Hối phải đưa ra lựa chọn.

Ông ta im lặng một lúc, đột nhiên nhấc Lâm Chính Nhân đang bị ngất xỉu rồi cúi đầu vội vàng rời khỏi Đài Thiên Hạ.

Đây chính là lời hồi đáp của ông ta.

Ông ta nói với Cảnh Đế, ông ta không có cách nào kiểm soát được thiên kiêu đại diện cho Trang quốc xuất chiến.

Vì để không khiến mất thể diện hơn, ông ta chỉ có thể diễn tiếp theo lời nói dối của mfinh. Sau đó... thật sự xuống dưỡng thương!

Đây là sự cố đột nhiên!

Cũng giống như bao lần trong dĩ vãng, Đỗ Như Hối như một người thợ tu bổ chăm chỉ cần mẫn, cố gắng hết sức mình đi bù đắp mọi phương diện của quốc gia.

Cứ tưởng lần này đến Hoàng Hà Hội chỉ là làm một người qua đường, về sau nhận được niềm vui ngoài ý muốn, giống như có thể mang về vinh dự...

Nhưng đảo mắt lại, vẫn phải đi tu bổi Nhưng không phải tất cả các kẽ hở đều có thể tu sửa được, không phải tất cả những sai lầm đều có thể bù đắp được. Tuy ở Trang quốc, Đỗ Như Hối ông ta cũng xem như một tướng quốc ngàn năm khó cầu, nhưng dõi mắt ra cả thiên hạ, việc ông ta làm được cũng rất có hạn.

Hôm nay ông ta lại có một nhận thức mới về Lâm Chính Nhân, hắn ta có thể dưới trướng hợp như thế này bỏ cuộc, không tiếc thứ gì chỉ vì sống tạm bợ.

Ông ta không nghĩ rằng mình có thể đưa ra bất kỳ một điều kiện nào để người như Lâm Chính Nhân lên trên võ đài liều chết. Nếu như có thể làm Lâm Chính Nhân tỉnh lại, sau đó đem hắn ta vứt lên võ đài, bộ dạng xấu xí đó sẽ càng trở nên khó coi hơn nữa...

Đối với Trang quốc mà nói, đó là xé rách tấm màn che cuối cùng - tấm màn che mà Lâm Chính Nhân dùng Huyết Quỷ phản phệ để làm lý do trước khi hôn mê.

Vậy nên, ông ta chỉ có thể lựa chọn cái ít có hại hơn giữa hai sự lựa chọn đều bất lợi.

Dù cho vất vả lắm mới bước vào được danh sách thi đấu chính thức, có được nhiều yêu tôc hơn, nhiều Khai mạch đan hơn...

Thôi không còn gì để nói nữa.

Thì ông ta cũng chỉ có thể làm như thé.

Lâm Chính Nhân bắt buộc phải là phản phệ thụ thương, bắt buộc phải hôn mê, chứ không phải là hèn nhát bỏ chạy, nếu làm như vậy còn có thể thuận tiện đề cao thiên kiêu của Thịnh quốc Giang Ly Mộng. Là do Giang Ly Mộng quá cường đại đến nỗi mà vết thương của Lâm Chính Nhân không thể nào lành được.

Nếu không thì...

Trước mặt hàng trăm đại biểu đại diện do cho các nước có mặt tại trưởng thi đấu hôm nay, Trang quốc đã mất mặt nay lại càng mất mặt hơn.

Trước tình cảnh Cảnh Đế đang cực kỳ tức giận như thế này, điều duy nhất ông ta có thể làm được chính là tận lực khiêm tốn, làm giảm cảm giác tồn tại của Trang quốc đến mức thấp nhất, tận lực làm nhẹ đi chuyện này.

Biện hộ là vô dụng, giải thích lại càng phí công.

Nếu như bị trừng phạt... thì chỉ có thể tiếp nhận.

Ai kêu Đỗ Như Hối ông ta mắt bị mờ, đã chọn sai người đến Hoàng Hà Hội.

Sau khi Cảnh Đế lên tiếng, khắp Đài Thiên Hạ tiến vào một trạng thái an tĩnh đến kỳ dị.

Rất nhiều người không biết rõ nội tình, lại càng không hiểu tại sao Cảnh đế lại lên tiếng, lại quan tâm thiên kiêu Nội Phủ của một nước chư hầu nhỏ bé, tầm thường. Có phải là vì thiên kiêu Nôi Phủ Cảnh của các quốc gia phụ thuộc Đạo đều đã bị loại hết rồi không?

Một bộ phận người khác mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, im lặng không dám phát ra tiếng, dù sao thì thiên ân khó đò.

Nhưng người thông minh cũng không phải là số ít.

Thiên kiêu Mục quốc "Đặng Kỳ" đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng nặng nề, nhìn bóng lưng của Đỗ Như Hối với ánh mắt sâu xa.

Tất nhiên y biết Lâm Chính Nhân.

Ban đầu, lúc còn ở Tam Thành Luận Đạo, Lâm Chính Nhân này vô cùng uy phong, tài nghệ trấn áp đông đảo các học sinh cùng cấp Đạp Viện. Chân đạp Phó Bão Tùng, ngược đánh Trương Lâm Xuyên, lâm trận đẩy mở Thiên Địa Môn, đánh cho Tôn Tiểu Man cùa thành Tam Sơn đến thổ huyết.

Về sau, Khương tam ca đi tới Lâm thị của thành Vọng Giang dùng một kiếm chặn cửa, y cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch khác.

Kết quả, chỉ một cây Tân Tẫn Thương liền ép kẻ này phải im lặng.

Khi đó, y đã cảm thấy người này đủ thận trọng, cũng không thiếu sự thông minh, nhưng lại quá nhút nhát, không thể hiện ra dũng khí của bản thân, tương lai của hắn ta sẽ rất bị hạn chế.

Lúc xem danh sách những người tham gia vào trận đấu chính thức, y mới để ý tới người này cũng lăn lộn được đến Quan Hà Đài, y còn khác kinh ngạc. Y biết rõ tại sao thiên kiêu Tề quốc lại chọn thách đấu với thiên kiêu Trang quốc. Nhưng y hoàn toàn không thể ngờ tới rằng, trong trường hơp "thiên kiêu các nước tranh đấu, người người đều quyết tâm đạt được vị trí đầu", thì Lâm Chính Nhân hắn ta lại có thể biểu diễn ra một màn Huyết Quỷ phản phê và bỏ cuộc thi.

So với những người khác, vì khám phá ra mánh khóe mà khinh bỉ kể này thì ngược lại, y cảm thấy càng phải nên thận trọng.

Không phải ai cũng có sự quả quyết như vậy.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment