"Chính Nhân"
Bên tai vang lên giọng của Đỗ Như Hối.
Vị tướng quốc Trang quốc này cảm thấy có điều gì không ổn.
Đêm qua bỏ công ra nghiên cứu một vài đối thủ, kết quả lại chẳng đụng phải ai. Đương nhiên từ danh sách đối đầu này, ông ta có thể nhìn ra ý nghĩ muốn giết chết Lâm Chính Nhân của Khương Vọng.
Ông ta cũng có thể hiểu được nỗi sợ hãi của Lâm Chính Nhân.
Ông ta ủng hộ Lâm Chính Nhân lên đài, phô diễn sức mạnh rồi mới nhận thua.
Nhưng tuyệt đối không thể ngay cả Diễn Võ Đài cũng không lên!
Trong lịch sử Hoàng Hà Hội, chưa từng có ai nhận thua.
Chí ít là ông ta chưa từng nghe nói tới.
Bọn họ luôn chiến đấu đến giây phút cuối cùng, phô bày tất cả tài năng, thể hiện ra tất thảy nỗ lực trước khi chấp nhận thắng bại.
Nếu chỉ đứng trên đài mà còn không dám.
Trang quốc sẽ mất hết thể diện!
Mất thể diện tại nơi hơn một trăm nước có mặt, dù có muốn nhặt lại cũng không nhặt nổi!
Ông ta lên tiếng vào lúc này.
Đó là trấn an, cũng là thúc giục.
Trấn an Lâm Chính Nhân đừng sợ, đã có Dư Tỷ chân quân ở đây.
Thúc giục Lâm Chính Nhân, đừng để Trang quốc mất mặt.
Lâm Chính Nhân không trả lời.
Hắn ta nhìn về phía Khương Vọng.
Lúc này Khương Vọng đã bước lên Diễn Võ Đài chữ Canh. Thanh sam trường kiếm, hiên ngang ngẩng đầu, trong số mười lăm thiên kiêu trên võ đài, hắn có phong thái riêng biệt.
Đôi mắt trong veo và điềm tĩnh lướt qua một cách tùy ý.
Khượng Vọng mỉm cười, nói:
"Xin chỉ giáo."
Trầm tĩnh, ung dung, tự tin.
"Hộc!"
Trên vị trí chuẩn bị chiến đấu, Lâm Chính Nhân ngửa mặt phun ra một ngụm máu!
Nụ cười của Khương Vọng...
Đã phá hủy chút dũng khí cuối cùng còn sót lại của hắn ta.
"Tướng quốc đại nhân!" Lâm Chính Nhân sợ hãi hét lên: "Huyết quỷ của ta đang phản phệ!"
Vừa dứt lời, hắn ta đau đớn hét lên rồi ngất đi, thất khiếu (1) chảy máu!
(1) Thất khiếu: gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng Ổ đây có nhiều cường giả, nhiều kê thông minh đến vậy, việc giả vờ bị thương không thể che giấu bất kỳ ai.
Hắn ta thực sự đã bị huyết quỷ phản phệ!
Hắn ta bỏ mọi khống chế với huyết quỷ khiến bản năng của nó trở nên mãnh liệt, khiến huyết quỷ lập tức cắn trả chủ nhân.
Điều này có nghĩa là...
Hắn ta đã từ bỏ huyết quỷ mà mình đã vất vả nuôi dưỡng bấy lâu nay!
Tính đến bây giờ, tài nguyên nuôi dưỡng huyết quỷ này khó mà tính toán được.
Trả một cái giá đau đớn như vậy, "màn trình diễn" này đã hoàn thành.
Hắn ta chỉ muốn sống!
Nếu lấy sống sót làm cơ sở thì sẽ có thể trừ khử những ảnh hưởng trái chiều một cách tối đa nhất.
Bị phản phệ, bản thâm lâm vào hôn mê, không thể coi là hèn nhát được.
Đây là cách tốt nhất mà hắn ta có thể nghĩ ra trong thời gian ngắn.
Đỗ Như Hối đặt lòng bàn tay lên đỉnh đầu Lâm Chính Nhân, trong nháy mắt huyết quỷ bị tiêu diệt.
Một tay ông ta diu Lâm Chính Nhân bị "trọng thương hôn mê? cả người dường như đã già đi rất nhiều, mệt mỏi nhìn về phía Dư Tỷ chân quân: "Xin thứ lỗi, Trang quốc Lâm Chính Nhân đã bị huyết quỷ phản phệ, không thể ứng chiến, chỉ đành rút lui!"
Vừa rồi, ông ta suýt muốn một tay bóp chết Lâm Chính Nhân.
Vốn đặt rất nhiều hy vọng vào người này nhưng không ngờ vào thời điểm quan trọng, hắn ta lại hèn nhát như vậy.
Đương nhiên ông ta biết huyết quỷ không có khả năng phản phệ mạnh như vậy, ông ta đã cùng Lâm Chính Nhân cân nhắc kế hoạch tác chiến cả tối qua!
Nhưng sao ông ta có thể biến Trang quốc trở thành trò cười của thiên hạ?
Sự đã rồi.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng đều phải xoay chuyển chút ít.
Vậy nên ông ta phối hợp ngay lập tức!
Dư Tỷ thậm chí còn không nhìn về phía Trang quốc, không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về việc này.
Một màn này của Đỗ Như Hối và Lâm Chính Nhân có thể qua mắt người khác nhưng không thể qua mắt Chân Quân.
Tuy rằng ông không lên tiếng, nhưng một giọng nói khác lại vang lên:
"Nếu vậy. Ngươi dẫn hắn đi nghỉ ngơi."
Giọng nói không có cảm xúc, rất bình thản.
Nhưng tiếng nói này rất lớn, cuồn cuộn, như thể truyền một ý chí vĩ đại tới mọi ngóc ngách thế gian.
Âm thanh của Cảnh đết Trái tìm của Đỗ Như Hối như rơi xuống vực thắm!
Từ sau khi trận đấu chính thức bắt đầu, trừ lúc Dư Tỷ hỏi về kết quả của cuộc thi đấu giữa Trọng Huyền Tuân và Đấu Chiêu ra thì sáu vị trí tôn đều im lặng quan sát, hoàn toàn không nói câu nào.
Pháp tướng của họ giáng lâm Quan Hà Đài, điều này là dựa trên truyền thống và cũng là một loại tư thái.
Với địa vị tối cao của mình, họ chỉ quan sát trận chiến của các thiên kiêu với vai trò là người ngoài cuộc, tuyệt đối sẽ không tham dự vào quá trình chiến đấu.
Nhưng chỉ duy nhất vào lúc này, Cảnh Đế chủ động lên tiếng.
Trong sáu vị chí tôn đang quan chiến, tất nhiên là Cảnh đế có lý do để tức giận.
Trang quốc là một nước phụ thuộc Đạo, tren danh nghĩa cũng thuộc quyền thống ngự của ông ta.
Sau khi thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Cảnh Quốc chết trong Vạn Yêu Chi Môn thì trên danh nghĩa bọn họ cũng từ bỏ thi đấu.
Thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Thịnh quốc - quốc gia đứng đầu trong các nước phụ thuộc Đạo, dưới sự tính toán tỉ mỉ của thiên kiêu Lâm Chính Nhân của Trang quốc, đã phải rút lui.
Cũng có thể nói, trong số thiên kiêu của các nước chư hầu thuộc cùng một mạch, chỉ còn lại thiên kiêu Nội Phủ Cảnh của Trang quốc là vẫn còn trong cuộc thi đấu chính thức.
Thế mà bây giờ Lâm Chính Nhân đến cả võ đài cũng không lên đã trực tiếp nhận thua.
Vậy thì mặt mũi của các quốc gia phụ thuộc Đạo sẽ vứa đi đâu đây?
Nhưng nếu chỉ có vậy thì có lẽ chưa chắc Cảnh đế đã mở miệng.
Cao quý và vĩ đại như ông ta đương nhiên có lòng khoan dung với cả thiên hạ. Chỉ là việc ở Nội Phủ, theo lý thuyết mang tầm ảnh hưởng quá mức bé nhỏ.
Nhưng Hoàng Hà Hội là trường hợp như thế nào?
Đây là thịnh hội tranh chấp giữa thiên kiêu các nước, về mặt truyền thống, đây cũng là thịnh hội diễu võ của Nhân tộc tại Quan Hà Đài.
Từ xưa đến nay, đã kéo dài từ rất lâu đến hiện tại, thiên kiêu Nhân tộc thể hiện trí tuệ, dũng khí và tương lai của mình ở nơi đây, dùng nó để trấn nhiệp trường hà Thủy tộc.
Bây giờ Trường Hà Thủy Quân ngồi ở đây mà Trang quốc lại thể hiện ra cái gì?
Thể hiện sự sợ hãi?
Thể hiện sự nhát gan?
Thể hiện ra làm sao không đánh mà chạy, không tranh mà bại?
Cái trò hề nực cười "lâm trận phản phệ" này, tất nhiên có thể vì thương thế thực sự, có thể lừa được phần lớn người ở đây nhưng làm sao có thể giấu diếm được con mắt của Trường Hà thủy quân?
Lâm Chính Nhân không phải chỉ đang làm mất mặt mình hắn ta!
Nói đến cùng thì hai kẻ kia còn biết che lấp đôi chút, nếu không đến cả ý định giết người tại chỗ Cảnh đế cũng có.