Hắn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, lịch sự chào hỏi với Tào Giai, Kế Chiêu Nam và Trọng Huyền Tuân, lại trao đổi ánh mắt với một vài bằng hữu trên khán đài. Sau đó, hắn cầm trường kiếm trong tay, bước xuống khỏi khu vực quan chiến và đi đến võ đài chữ Canh.
Hắn thẳng lưng ngẩng đầu, bình tĩnh bước đi, như thể đang dạo bước trong sân nhà, hòa mình với cỏ cây hoa lá quen thuộc, không chút hồi hộp nào, cũng không có chút lo lắng nào.
Những người dõi theo hắn có thể cảm thấy khi hắn bước đi có sự đẹp đẽ không thể diễn tả thành lời.
Đó là tiên pháp Bình Bộ Thanh Vân ý vị như có như không, "giẫm lên hư không, tựa đứng đất bằng?" trên đất bây giờ cũng là gió thổi nhè nhẹ.
Nhưng chỉ trong tầm mắt của Lâm Chính Nhân.
Hắn ta cảm giác được bước chân đối phương rất nặng, mỗi bước đi đều giẫm nhịp tim của chính mình Hắn ta ngồi trên vị trí quan chiến, nhìn bóng dáng quen thuộc thường xuất hiện trong những cơn ác mộng, từng bước một bước xuống, đi tới Diễn Võ Đài.
Thình thịch, thình thịch.
Tiếng trống ngực đập rất rõ.
Hắn ta bắt đầu cảm thấy khó thở.
Ngay từ khi nhìn thấy danh sách giao đấu, hắn ta đã khó thở rồi.
Dường như có một bàn tay vô hình... đang siết chặt trái tim hắn ta.
Bởi vì với trí tuệ của hắn ta, có thể dễ dàng hiểu được vì sao mình lại phải đấu với Khương Vọng!
Một tiếng hét vang lên trong lòng hắn.
"Y muốn giết ta!"
"Y... muốn giết ta!"
Trong trận đấu trên Diễn Võ Đài ở Hoàng Hà Hội, dưới sự chủ trì của Dư Tỷ chân quân, Khương Vọng muốn giết hắn ta!
Lâm Chính Nhân ngồi trên vị trí chuẩn bị chiến đấu, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi rất nghiêm chỉnh.
Trong số thiên kiêu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hắn ta trái lại càng tỏ ra thong dong bình tĩnh, như thể tám ngọn gió thổi cũng không thể lay động.
Nhưng hai tay đặt trên đầu gối gần như ghim vào đến tận xương.
Chân hắn ta nặng như đeo chì, không tài nào nhúc nhích được.
Đây là Hoàng Hà Hội, là thời điểm phong vân hội tụ, là nơi thiên kiêu các nước cạnh tranh, là nơi tinh anh tỏa sáng.
Lâm Chính Nhân cũng đang tuổi trẻ sung sức, sao lại không muốn vang danh thiên hạ trong biển người kia chứ?
Dù cho có bỏ những điều này sang một bên, nếu có thể tỏa sáng trong những dịp như Hoàng Hà Hội thì lợi ích với tương lai sau này là không thể đong đếm được.
Không nói đến việc Trang quốc có thể hỗ trợ được bao nhiêu thì người chủ trì Hoàng Hà Hội chính là Chân Quân của Ngọc Kinh Sơn.
Chiến đấu dưới con mắt của Dư Tỷ, nếu có thể biểu hiện xuất sắc, thể hiện được tài năng thiên bẩm của mình, còn phải lo lắng sau này không có cơ hội để đến Ngọc Kinh Sơn bồi dưỡng hay sao?
Vì lẽ đó, hắn ta sẵn sàng ra sức chiến đấu hết mình.
Cả nhà họ Lâm chết ở thành Vọng Giang đêm đó, lẽ nào không phải vì giờ phút này hay sao?
Mỗi ngày đến Quan Hà Đài, hắn ta đều nghiên cứu các đối thủ của mình.
Cuộc bàn bạc với Đỗ Như Hối tối qua cũng kéo dài suốt đêm.
Hắn ta đã làm hết sức mình.
Vậy nên đương nhiên là hắn ta muốn phô bày được tất cả!
Nhưng là...
Nhưng là Khương Vọng...
Đã mấy lần Lâm Chính Nhân cố gắng đứng dậy, nhưng lại bị chính bản thân ép ngồi xuống.
Bên tai truyền tới giọng của tướng quốc Đỗ Như Hối:
"Lát nữa có gì không ổn thì hãy nhận thua rời trận. Sự an toàn của ngươi quan trọng hơn kết quả."
Tướng quốc đại nhân truyền âm vào lúc này cũng không quên giả VỜ.
Lâm Chính Nhân im lặng.
Hắn ta biết rất rõ rằng với trí tuệ của Đỗ Như Hối, những gì hắn ta có thể nghĩ ra, Đỗ Như Hối chắc chắn cũng nghĩ ra. Chẳng lẽ ông ta cho rằng sát ý của Khương Vọng chỉ đơn thuần là vì nhằm vào Trang quốc sao?
Nhưng hắn ta không thể không hiểu rằng giữa mình và Khương Vọng có nợ máu. Hắn khiến hai vai Khương Vọng gánh món nợ máu của cả nhà họ Lâm, vì vậy giữa hắn ta và Khương Vọng có một kẻ nhất định phải chết.
Câu hỏi đặt ra là... ai chết?
"Nếu có vấn đề gì xảy ra, hãy nhận thua"
Đây chắc chắn là một chiến lược tốt. Nhưng Khương Vọng sẽ không nghĩ tới sao?
Lâm Chính Nhân hết lần này tới lần khác tự hỏi.
Hắn là thiên kiêu thay mặt Đại Tề xuất chiến, lại bỏ qua Hạ quốc và Thân quốc chỉ để tìm đến ta, hắn đã phải trả giá thế nào?
Hắn không nghĩ rằng ta sẽ tập trung vào việc bảo toàn mạng sống sao?
Rõ ràng hắn ta biết ưu tiên của ta là bảo toàn mạng sống, rõ ràng hắn biết Dư Tỷ chân quân sẽ cố gắng hết sức bảo vệ tính mạng của các thiên kiêu, nhưng hắn vẫn lựa chọn cách này!
Chắc chắn hắn có thể giết ta!
"Mời thiên kiêu các nước vào trong" Giọng nói của Dư Tỷ chân quân lọt vào tai tất cả mọi người đang có mặt.
Thực tế, tất cả mười lăm thiên kiêu đều đã đứng dậy và đi về phía Diễn Võ Đài, chỉ còn lại Lâm Chính Nhân vẫn ngồi ở vị trí chuẩn bị. Thoạt nhìn như thể hắn ta đang cố tình bảo mọi người hãy đợi.
"Chỉ là thiên kiêu của một nước nhỏ, làm như vậy chẳng phải là quá vô lễ sao?"
Lâm Chính Nhân còn nghe thấy có người phàn nàn.
Hắn ta không truy cứu xem đó là giọng của ai, người của bất kỳ nước nào tới Quan Hà Đài hôm nay đều không e ngại Trang quốc.
Hắn ta chỉ là...
Hắn ta chỉ đang tự hỏi bản thân mình nhiều lần Khương Vọng dựa vào cái gì? Bản thân hắn ta liệu có thể chống đỡ được không?
Hắn ta không có câu trả lời.
Với tầm nhìn của mình, hắn ta không thể biết được người có thể trở thành thiên kiêu đứng đầu Nội Phủ của nước bá chủ như Đại Tề có thể có những thủ đoạn nào!
Một lần nữa, Lâm Chính Nhân nhận ra rõ những hạn chế khi xuất thân từ một đất nước nhỏ bé.
Thiên kiêu Nội Phủ cảnh mạnh nhất mà hắn ta từng biết gần đây chỉ là Giang Ly Mộng của Thịnh quốc. Hắn ta không thể tưởng tượng ra thiên kiêu Nội Phủ cảnh của một nước bá chủ trông như thế nào.
Vốn dĩ có thể biết một chút ở vòng đầu tiên, nhưng vòng đầu tiên lại là Khương Vọng của Đại Tề!
Hắn ta không có câu trả lời.
Lâm Chính Nhân không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, không biết còn đáng sợ hơn nỗi sợ hãi.
Không phải hắn ta không dám dốc toàn lực, mà là hắn ta không muốn đi đến kết cục do kẻ khác tính toán!
Hắn ta đã chịu bao nhiêu khổ cực, bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới tới được nơi này, lý do duy nhất để hắn ta liều mạng là vì chính bản thân mình. Không phải danh dự quốc gia hay ơn thầy ơn vua chết tiệt gì đó.