Trận chiến gần như đang dần đến hồi kết, đại kích cũng đang trực diện.
Bát hoang lục hợp, cùng tẫn Tây Cực.
Còn Khương Vọng há miệng phun một cái!
Đây là một cảnh tượng chói lóa kỳ diệu.
Một hạt giống đỏ thẫm nở bung ra pháo hoa tuyệt đẹp.
Chiếp chiếp chiếp!
Khi pháo hoa bùng nổ, Diễm Tước như được chạm khắc từ xích ngọc"hót ríu rít bay ra. (ngọc màu đỏ)
Nền tảng của lửa, sức sống của lửa.
Tinh lực dũng động thành thiên không, đồ đằng chi lực nện vững đại địa.
Trời tròn đất vuông, thế giới này là độc nhất.
Núi lửa phun trào, biển lửa rít gào.
Sao băng bay vụt trên trời, Diễm Tước kêu vang tứ phương.
Hỏa giới, đã giáng lâm!
Tại lối ra vào phía tây của đài Thiên Hạ, có hai người trẻ tuổi mặc quần áo cực kỳ hoa lệ bảnh bao, một nam một nữ, tiến vào.
Nữ tử đi phía trước trông vô cùng đoan trang và cao quý, mắt phượng đỏ, lông mày lá liễu mảnh khánh, khuôn mặt hình trái xoan nhỏ nhắn và vóc dáng cao ráo.
Thiếu niên đi phía sau nàng ta gần như thấp hơn nàng ta nửa cái đầu. Khí chất sạch sẽ, ngũ quan sáng sủa, tuy gương mặt còn vương chút nét trẻ con nhưng có thể thấy rõ ràng là chỉ sau vài năm nữa thôi, y sẽ là một mỹ nam tử hiếm có trên đời.
Y vừa đi vừa lẩm bẩm than thở: "Ta đã nói là không đến rồi, vậy mà cứ nhất quyết muốn kéo ta tới xem cho bằng được, có gì hay để xem cơ chứ, làm phiền ta luyện công..."
Nữ tử đi phía trước túm lấy tay y rồi nói: "Ngươi nhanh lên một chút đi!"
"Này, đừng nắm lấy tay của ta" Mặt thiếu niên hơi nhăn nhó, thấp giọng lo lắng nói: "Có nhiều người như vậy."
Nữ tử đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người thiếu niên.
Thiếu niên bất giác co rúm người lại nhưng bàn tay y đã bị nắm chặt, y không thể lùi lại được nữa.
Mỹ nhân đưa ngón trỏ mảnh mai và sáng bóng lên đặt trên môi:
"Suyt"
Sau đó nàng ta di chuyển ngón trỏ, chỉ vào pháp tướng chí tôn đỉnh thiên lập địa ở bên cạnh - trụ Lục Hợp. Bộ long bào với hoa văn tinh xảo và hoa mỹ mà nàng ta đang chỉ vào chính là áo khoác ngoài của Sở Đế. Nàng ta là đang muốn nói với thiếu niên, Sở thiên tử đang ở kia, đừng có nói nhảm. Sau đó nàng ta tiếp tục kéo vị thiếu niên về phía trước và chen chúc vào đội ngũ quan sát trận đấu của Sở quốc.
Vị thiếu niên đi phía sau cảm thấy thật bất đắc dĩ, cúi đầu rũ mắt, ước gì cả thế giới không biết y là ai. Nhưng đột nhiên y nghe thấy tiếng kêu của chim diễm tước. Thanh âm quen thuộc này...
Y đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía võ đài. Một thế giới rực lửa, bừng bừng sức sống đang bày ra trước mắt y.
Hai mắt vị thiếu niên chợt sáng lên!
Không phải chỉ mỗi vị thiếu niên này, mà trong tầm nhìn của tất cả quần chúng đang xem cuộc chiến đấu, Hạng Bắc đã bổ ra Tây Cực Kích Thế, một kích này có nghĩa là "Từ đây đến phía tây, đều ở dưới kích này"
Thực sự là bá đạo hết mức.
Là đuổi đến đường cùng, là chiêu thức không có cách nào có thể tránh thoát, là thế chắc chắn sẽ áp đảo đối thủ.
Khương Vọng cũng không thể thoát khỏi chiêu này cho dù hắn đã sử dụng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân.
Nhưng ngay sau đó, ngọn lửa đỏ rực đã bao trùm toàn bộ võ đài.
Ngọn lửa này giống như một linh hồn, hoạt bát và lưu động, thúc đẩy sự biến hóa của vạn vật.
Thiên địa tương hợp, còn liệt hỏa lại có thế giới riêng của chính nó. Một Cái Thế kích của Hạng Bắc cho dù đủ để có thể đuổi đến tận cực Tây, nhưng hắn ta cũng đã bị bao trùm trong Hỏa Giới, vậy thì khái niệm về cực Tây cũng chỉ nằm trong cõi lửa này mà thôi.
Một kích hạ xuống, vô số những ngọn lửa lưu động bị tách ra.
Diễm tước kêu vang, sao băng rơi xuống.
Vô số những đạo thuật hệ hỏa từ đơn giản đến phức tạp đều điên cuồng công kích trọng kích này, khiến cho nó phải hao tổn sức lực rất lớn mới có thể tiến tới một chút. Nói một cách đơn giản thì kích này cần phải một đường "trèo đèo lội suối" mới có thể đến gần đối thủ.
Nếu không phải người điều khiển hiển hiện Thôn Tặc Bá Thể và có công lực Ngoại Tặc Vô Xâm thì thức này đã gần như bị thất bại nửa đường rồi.
Khi Tây Cực Chi Thế của Hạng Bắc cuối cùng cũng đến được điểm cuối cùng, đi tới điểm đầu cực Tây của Hỏa giới, Khương Vọng chính xác chỉ lùi về phía sau một chút, sau đó hắn không tiếp tục lùi lại nữa, cũng không tránh đi, mà ngược lại hắn lại tiến về phía trước.
Hắn nhẹ nhàng bước về phía trước, trong khi bước đi, hắn đưa một cánh tay phải ra trước, nắm lấy Trường Tương Tư, lấy vỏ kiếm nghênh đón đòn tấn công này.
Khi vỏ kiếm Thần Long Mộc va chạm với Cái Thế kích, bước chân của hắn nhẹ nhàng hạ xuống.
Bang!
Một bước chân nhẹ nhàng phiêu động này của hắn hạ xuống trên võ đài thế nhưng mà lại phát ra tiếng âm thanh va chạm nặng nề, mà cánh tay đang cầm bao trường kiếm kia thì như đúc ra từ sắt và đá, mở rộng tới đâu, liền dừng chắc tại đó, không hề dịch chuyển.
Nỏ đã hết đà, mũi tên không thể xuyên qua mảnh lụa thô. Lấy lực lượng của Thôn Tặc Bá Thể, sự cường đại của Bát Hoang Vô Hồi kích pháp và thể phách trời sinh nhưng Cái Thế kích đánh vào vỏ kiếm Thần Long Mộc lại không thể làm nó lay chuyển một chút nào!
Khương Vọng rút kiếm!
Hắn giơ vỏ kiếm lên bằng tay trái và rút kiếm bằng tay phải để tiến lên.
Kiếm của kiếm sĩ.
Nhập vỏ để dưỡng, xuất vỏ để giết.
Ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện, rồi nó lại như ánh chiều rơi xuống, thiêu đốt hết ánh sáng chiều tà, bi thương đến thê thảm. Đây là Nhân Đạo kiếm thức đệ nhất thức, Lão Tướng Trì Mội Đây là kiếm thức đau thương và uy nghiêm nhất trong Nhân Đạo kiếm thức, cũng là kiếm thức có tốc độ nhanh nhất và bùng nổ đột ngột nhất, Khương Vọng thường lấy thức này để khởi đầu.
Đối mặt với một thiên kiêu tài năng hàng đầu như Hạng Bắc, nếu như sử dụng Nhân Đạo kiếm thức chưa hề được thăng cấp thì quả thực là thực lực không đủ để đối phó.
Nhưng lần này thì khác.
Trên thân kiếm Trường Tương Tư như tuyết kia, ở sườn kiếm có một đường lửa màu đỏ. Sức mạnh của Hỏa Giới đã được gia trì lên thanh kiếm!
Đỏ và trắng, rực rỡ sáng rõ đến vậy.
Một thanh kiếm nặng nề mà dũng cảm. Nó dường như đang giải thích về câu chuyện trong Hỏa Giới này!
Hỏa giới này, có lịch sử xúc động lfong người, cảm giác lịch sử này đã làm cho tình tiết bên trong hỏa giới phong phú hơn, làm nó càng chân thực, sinh động hơn.
Đã từng có một vị lão tướng đầu bạc, lấy thân thể đã già, vì nước hy sinh.
Thân đã chết nhưng thần vẫn còn.
Cho dù là đối thủ sinh tử trên chiến trường cũng không thể không bày tô kính trọng.
Sống lưng của ông, chèo chống thế đã tàn tạ.
Sự dũng liệt của ông, chính là ánh tà dương của Hỏa Giới.
Một kiếm này mang theo đại thế của Hỏa Giới, đột nhiên lao tới, Hạng Bắc xuất kích ngăn cản.