Hạng Bắc nâng thanh Cái Thế kích lên, thân hình cao lớn vạm vỡ của hắn ta bay lên bầu trời.
Khói đen lững lờ trôi, nhiệt lượng cuồn cuộn trào tới.
Từ trên bầu trời, vô số diễm tước lao xuống cản đường hắn ta, sao băng, hoa lửa ầm ầm rơi xuống như mưa.
Cảm nhận được sự chậm chạp của Thôn Tặc Bá Thể, Hạng Bắc nắm chặt cây kích dài của mình.
Ổ hai bên hình lưỡi liềm của Cái Thế kích, một tia sáng xanh bất chợt loé lên.
Toàn bộ Cái Thế kích vốn trắng sáng như tuyết bỗng nhiên bị nhuộm một màu xanh khói. Đầu mũi kích không hề di chuyển mà không gian phía trước đầu mũi kích lại đột nhiên ẩn ẩn xuất hiện đầy những vết nứt màu đen... đó là dấu hiệu cho thấy không gian sắp nứt ra!
Thần thông, Phá Pháp Thanh Nhận.
Thần thông này chỉ có một hiệu quả cực kỳ đơn giản — "Trảm Toái Đạo Thuật!"
Cái Thế kích tiên tay vạch một cái, đàn diễm tước đã bị đánh tan tác, rơi rụng khắp sàn!
Còn sao băng và hoa lửa vẫn còn đang rơi xuống từ trên không thì ngay tại trên vị trí cao kia đã bị Cái Thế kích chia thành hai nửa.
Sao băng rơi xuống như mưa, tất cả đều tránh xa Cái Thế kích, rơi xuống quanh người Hạng Bắc nhưng không thể chạm vào người hắn ta.
Thông Tặc Bá Thể cao lớn khôi vĩ quấn quanh khói đen phi nhanh trong thế giới của "Lửa".
Một đường đi, sao băng võ diệt, diễm tước thành tro bụi.
Thanh Cái Thế kích được tăng cường thêm lực lượng từ Phá Pháp Thanh Nhận, tại những nơi nó đi qua, gần như không bị bất kỳ vật nào cản trở. Các loại thuật pháp hệ Hỏa diễn hóa trong Hỏa Giới thì ngay cả làm chậm lại thế kích cũng không làm được.
Cái Thế kích thực sự giống như một con dao sắc bén đang cắt những tờ giấy mỏng manh mà không có bất kỳ sự cản trở nào.
Không có vật nào có thể kháng cự, không có thuật nào có thể phản kháng.
Một màn này giống như thần linh giáng thế, uy phong cũng đến nơi đây!
Thôn Tặc Bá Thể và Phá Pháp Thanh Nhận, sự kết hợp của hai loại thần thông này đơn giản là mang đến một tiềm lực bất khả chiến bại.
Cùng lúc với Bắc Cực Thiên Quỹ sụp đổ, Hạng Bắc cũng đã lao tới mái vòm giới hạn của Hỏa Giới, dùng một tay nâng thanh kích dài nặng nề lên, đâm thẳng vào mái vòm!
Bùm! Bùm!
Tiếng âm thanh phát ra như tiếng sấm của sự hủy diệt!
Lửa và mưa vô tận bao quanh thân hình vạm vỡ của Hạng Bắc như thể cũng đang sợ hãi hắn ta. Lưu tỉnh diễm hỏa và diễm tước vây kín khắp trời đột ngột dừng lại. Những ngọn lửa bùng lên trên khắp thế gian đột nhiên tàn lụi từng mảng, những con diễm tước đang bay lượn khắp nơi rơi xuống từng con một.
Toàn bộ Hỏa Giới đã bắt đầu tan rãi Hỏa giới đã bị phá vỡ!
Thôn Tặc Bá Thể và Phá Pháp Thanh Nhận trợ giúp cho thanh Cái Thế kích của Hạng Bắc, cưỡng ép phá vỡ Hỏa Giới của đối thủ, hiên ngang kiêu hãnh đứng trên vòm trời cao.
Hạng Bắc lúc này, quả thực là đang ở thời điểm khí thế mạnh nhất.
Dũng mãnh không thể so sánh, cái thế vô song!
Những người Sở quốc đứng xem bên ngoài khán đài gần như đã sẵn sàng để cổ vũ cho hắn ta.
Nhưng Hạng Bắc đang đứng như thần như ma, lại ngạc nhiên cúi đầu, hắn ta thấy --- Trong sự lụi tàn của diễm hỏa, trong sự vỡ nát của những con diễm tước, dưới trời đất rơi đây lưu tỉnh diễm hỏa, trong khi Hỏa Giới đang dần sụp đổ... đột nhiên có một thân ảnh lao tới.
Một đôi mắt kiên định, thanh tịnh, tuyệt không dao động.
Một bộ thanh sam sạch sẽ gọn gàng mặc quanh người.
Một thanh kiếm với phần chuôi như đêm đen, lưỡi kiếm như trăng sáng.
Hắn xông lên nhanh như thế, tiến lên vội vàng như thế nhưng khí chất lại ung dung cứ như là đang nhàn nhã đi dạo trong sân vắng.
Từng đoàn từng đoàn Thanh Vân Ấn Ký cứ xuất hiện rồi lại bị phá vỡ.
Người này lên cao mà tới.
Chân đạp lên thang trời mây xanh, phía sau là toàn bộ Hỏa Giới đang tan rã.
Kiếm tích đã mất đi hỏa tuyến, nói rõ nó đã mất đi sức mạnh được Hỏa Giới gia trì.
Xanh nhạt cùng sương tắng đều là màu trắng, gần như không cách nào phân biệt rõ.
Sự khác biệt duy nhất có lẽ là xanh nhạt thì trong hơn, còn sương trắng thì lạnh lẽo hơn.
Sự khác biệt này không thể giấu diếm được trùng đồng của Hạng Bắc.
Nhưng mà...
Sương sắc?
Tốc độ phá vỡ Bắc Cực Thiên Quỹ Sơn của Khương Vọng đã vượt qua sức tưởng tượng.
Hỏa giới sụp đổ cũng hoàn toàn che khuất dấu vết của hắn.
Đây là một kiếm đã nắm bắt được thời cơ có thể xưng tuyệt diệu.
Một kiếm này quá nhanh quá tuyệt, gần như ngay khi Hạng Bắc nhìn thấy, nó đã tới rồi!
Vì vậy, hắn ta ngạc nhiên!
Hắn ta xoay ngược cây kích trong vô thức, đây là phản ứng nhanh nhất theo bản năng của cơ thể.
Thiên địa lấy ân huệ to lớn để đối đãi mọi vật.
Nếu thiên địa vô đức thì ta sẽ lật đổ cả thiên địa.
Phúc Địa Thức của Bát Hoang Vô Hồi ngay lập tức phủ xuống.
Lúc này, Hỏa giới đã bị tiêu diệt, tan vỡ ra từng mảnh, dưới tình huống không bị áp chế từ bất kỳ yếu tố nào, hắn ta dùng Thông Tặc Bá Thể khống chế Bát Hoang Vô Hồi kích pháp, không sợ bất kỳ một khiêu chiến nào.
Thứ hắn ta phải đối mặt là một kiếm quen thuộc.
Đây là thức thứ tư của Nhân Đạo Chi Kiếm - Niên Thiếu Khinh Cuồng.
Đây là kiếm Đắc Ý sau khi chân đạp lên bậc thang mây xanh, từng bước lên cao!
Hắn ta đã từng thấy qua, đồng thời cũng tán đồng sự cường đại của một kiếm này.
Bên ngoài Hỏa Giới, lấy Phúc Địa Thức ứng đối, trong lòng Hạng Bắc quả thực tràn đầy tự tin.
Kích và kiếm, gặp nhau.
Cảnh tượng này như ngưng trệ.
Cái Thế kích cùng Trường Tương Tư gặp nhau trên bầu trời cao Vời vợi.
Một người từ trên xuống, Cái Thế Phúc Địa, một từ dưới lên, từng bước lên cao.
Thân ảnh cao lớn vạm vỡ của Hạng Bắc như thần như quỷ, thân hình điềm tĩnh ung dung của Khương Vọng vĩnh viễn không quay đầu.
Phía sau lưng của Khương Vọng là Hỏa Giới đang hủy diệt, là sự sụp đổ của cả một thế giới huy hoàng và chói lọi. Còn ở trước mặt hắn là Thôn Tặc Bá Thể dũng mãnh vô song, cái thế vô thất.
Nhưng hắn cứ thế mà trèo lên cao, cứ thế mà tiến về phía trước!
Thế lực không thể cản trở, nhuệ khí không thể ngăn chặn!
Ta nay đến Hoàng Hà, người trèo lên cầu Thanh Vân!
Không thể để cho nhân gian không có anh hùng, phải dạy cho thiên hạ biết tên ta là gì!
Khi ngọn lửa tan biến, khói lửa lưu đây trời.
Một thế giới sáng lạn sinh cùng diệt, hai thiên kiêu tuyệt đỉnh giao phong.
Cảnh tượng này quả thật quá đẹp, quá chấn động, gần như làm cho người ta quên đi cả cách hít thở.
Sau đó dường như vang lên âm thanh của gió.
Âm thanh này quá nhỏ bé, đáng lẽ ra nó phải chìm trong tiếng ồn kinh hoàng của tiếng kiếm và kích va chạm vào nhau.
Nhưng tiếng gió này lại cực kỳ lạnh lẽo, làm cho người nghe phải rét đến thấu xương, vẫy không đi mà ngược lại càng ngày càng vang lên một cách rõ ràng. Đó là âm thanh cô đơn lạnh lẽo của một sự sống đang lụi tàn.