Đẹp đẽ tan vỡ trước đẹp đẽ.
Chỉ đâm một nhát, cầu Hỉ Thước vỡ tan!
Tựa hồ Triệu Nhữ Thành cũng không ngoài ý muốn.
Tay trái y nắm hờ, tay phải rút ra một thanh kiếm dài màu vàng đen có Canh Kim kiếm khí quấn quanh, rồi sau đó bước một bước lên cầu Kiếm Thước đang tan vỡ.
Bước lên cầu.
Trước khi cầu Kiếm Thước hoàn toàn tan nát, đi đến trước người Hoàng Xá Lợi, đặt Canh Kim kiếm lên cổ!
Khương Vọng dưới đài khẽ rung động đôi mắt.
Dáng vẻ đặt kiếm lên cổ này thế mà có vài phần ý vị của kẻ danh sĩ thất vọng chán chường!
Đương nhiên thực tế vận dụng thuật pháp, kỹ xảo dùng sức đều khác nhau.
Tựa như hắn học Triều Vũ mười năm giấu đao một giết, cũng là học ý cảnh.
Đối mặt với một kiếm này, Hoàng Xá Lợi trong trạng thái Bồ Đề trực tiếp rút Hàng Ma Xử về sau, tay trái thuận thế buông ra.
Một tay phải cầm lấy Hàng Ma Xử, dùng vị trí đầu Phật đập thẳng vào thanh kiếm đang cắt ngang của đối thủ!
Một loại động tác này đơn giản, trực tiếp, liền mạch như trời sinh, có một loại vẻ đẹp gần như nhập đạo.
Mà Canh Kim kiếm của Triệu Nhữ Thành trực tiếp bị đập vỡ, nổ tung thành kiếm khí màu vàng đen đầy trời!
Dưới sự ảnh hưởng của thần thông Bồ Đề, mỗi một cử động của Hoàng Xá Lợi đều là hoàn mỹ mà tự nhiên, dùng động tác đơn giản nhất, tiêu hao ít nhất đập tan thế tiến công của Triệu Nhữ Thành.
Loại mỹ cảm đơn giản rõ ràng như vậy, làm cho người ta kinh ngạc thán phục.
Mỗi một chiêu một thức, đều hướng thẳng tới căn nguyên.
Kỹ gần như đạo!
Phật thủ màu vàng kim kia chỉ cần gõ nhẹ, đã có thể tìm tới nơi tụ hội chân nguyên, nơi then chốt trong kết cấu kiếm khí của Triệu Nhữ Thành, đập tan Canh Kim Kiếm.
Trong đầy trời kiếm khí màu ô kim đã phá nát, chiếc Hàng Ma Xử màu đỏng thau tiếp tục được đẩy về phía trước, trên Phật thủ có điêu khắc Hoàng Diện Phật, hiện lên vẻ từ bi, giống như đang mỉm cười.
Chúng sinh đều khổ, ngã Phật từ bi.
Lại gõ về phía mặt Triệu Nhữ Thành!
Triệu Nhữ Thành bước về phía trước, như muốn đối kháng chính diện vậy, thế nhưng khi bước chân hạ xuống, lại chuyển tới bên trái.
Đại Ngũ Hành Hỗn Thiên Bộ, điều khiển gió trong ngũ hành, có thể làm phương hướng hỗn loạn, đảo ngược bước tiến.
Mà Hoàng Xá Lợi chỉ hơi chuyển chân phải, thế tấn công không thay đổi, chiếc Phật thủ kia vẫn lao về phía mặt của Triệu Nhữ Thành!
Bước tiến của nàng ta vẫn đơn giản lại chính xác như vậy.
Nàng ta đã cảm nhận được địa hình trong hoàn cảnh này, tìm ra chính đồ trong hoàn cảnh hỗn loạn điên đảo!
Thần thông Bồ Đề, lại có thể đạt tới tình trạng như vậy!
Được mặt nạ thanh đồng che phủ, cho nên nàng ta không biết rõ đối thủ có vẻ mặt như thế nào.
Thế nhưng Hoàng Xá Lợi lại thấy được một bàn tay phải bỗng duỗi ra, năm ngón tay mở ra như hoa nở, đưa về phía Phật thủ, như muốn hái nó xuống.
Chính là Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ.
Phản ứng này của đối thủ, đương nhiên là cực nhanh cực ác. Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ cũng là sát pháp Kiếm chỉ cao cấp nhất.
Thế nhưng nàng ta cũng không sợ, ứng đối vô cùng ung dung.
Tay trái hơi thu lại, khép lại thành hình nụ hoa, đâm về phía trước, đâm vào phạm vi bao phủ của Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ, tựa như tự chui đầu vào lưới... sau đó xòe năm ngón tay rat Bồ Đề cũng nở hoa!
Năm ngón tay của nàng ta, vừa lúc đan vào năm ngón tay phải của Triệu Nhữ Thành, mười ngón đan xen lẫn nhau.
Dùng phương thức tuyệt diệu lại đơn giản như thế lại có thể ngăn cản Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ.
Nếu như là ngày thưởng, đừng nói là đan xen ngón tay với một tên xấu xí như thế này, mà chỉ là nghĩ tới thôi cũng đã đủ để Hoàng Xá Lợi buồn nôn mấy ngày mấy đêm không ngủ nổi rồi.
Thế nhưng trong chiến đấu, nàng ta chỉ là dùng phương pháp chiến đấu tối ưu mà thôi.
Cứu Độ Thế Nhân Nhất Thập Lục Tán Thủ, là Hoàng Phất sáng tạo dành cho quân ngũ, là thuật chém giết tay không nổi danh nhất của Kinh quốc. Là bản lĩnh mà tướng lĩnh nòng cốt của Hoàng Long Vệ phải học tập.
Bình thường, đương nhiên cũng không có chiêu đan tay mười ngón này.
Chiêu thức này chỉ là do Hoàng Xá Lợi trong trạng thái Bồ Đề tự nhiên làm ra mà thôi.
Thực sự đúng là vận dụng tùy tâm.
Khi đã kiềm chế năm ngón tay của đối thủ, ngũ phủ trong cơ thể nàng ta cùng vận động, Thông Thiên Cung cũng nổ vang. Tay trái dẫn theo tay phải của Triệu Nhữ Thành nghiêng sang bên, ép đối phương lộ ra sơ hở phần ngực, giống như Bồ Tát từ bi muốn cứu thế nhân ra khỏi bể khổ.
Thế nhưng, Phật thủ lại tiếp tục đập về mặt đối phương!
Lần đập này, khác với khi trước, Hoàng Diện Phật thủ vẫn chưa hạ xuống, toàn bộ diễn võ trường đã vang lên tiếng chuông.
Là tiếng chuông xa xăm như trong chùa cổ tại núi sâu, cũng là một loại từ bi ấm áp khuyên người quay đầu khỏi bể khổ.
Rõ ràng không có lực lượng kinh khủng nào hiển hiện, thế nhưng thân thể Triệu Nhữ Thành lại cứng ngắc lại.
Không.
Trước khi thân thể cứng ngắc, thần hồn của y đã cứng trước rồi!
Đây là Đại Từ Bi Phổ Độ Tâm Kinh do Hoàng Phất sáng tạo!
Thế nào là phổ độ?
Giết người tức độ người!
Thế nào là từ bi?
Giết tức là từ bi!
Dùng Đại Từ Bi Phổ Độ Tâm Kinh này, sát thân nhiếp hồn!
Ai có thể tưởng tượng nổi, Tiểu Vô Tướng Niêm Hoa Kiếm Chỉ tỏa hào quang rực rỡ trong chiến đấu với Ân Văn Hoa, lại có thể bị phá giải bởi phương thức đơn giản lại diệu kỳ như này?
Bàn tay của thần, hoàn mỹ lại tự nhiên.
Hoàng Xá Lợi lúc này, thật đáng sợ!
Mà đối thủ của nàng, Triệu Nhữ Thành, trong trận đấu đã có những bước ứng đối cũng có thể nói là đặc sắc, hầu như không có sơ hở.
Thế nhưng nàng ta lại cứ thế mà biến đổi Cứu Độ Thế Nhân Nhất Thập Lục Tán Thủ, làm cho Bồ Đề nở hoa, tự tay sáng tạo ra sơ hở, sau đó mở rộng sơ hở này tới vô hạn, kéo đối thủ vào trong tử cục chỉ trong nháy mắt!
Vào giờ phút này.
Cứu Độ Thế Nhân Nhất Thập Lục Tán Thủ đã làm cho Triệu Nhữ Thành xuất hiện sơ hở, đồng thời phong tỏa khí thế, phá hủy chân nguyên, lại có Đại Từ Bi Phổ Độ Tâm Kinh sát thân nhiếp thần, làm cho đối thủ không thể trốn tránh đi đâu được...
Mà Phổ Độ Hàng Ma Xử đang định "hàng ma"!
Khi Thước Kiều vỡ nát, Triệu Nhữ Thành giẫm cầu võ mà tiến công, tới hiện tại thân tiến vào tử cục, mới chỉ trôi qua một vài giây mà thôi.
Trận chiến giữa thiên kiêu tuyệt đỉnh, dữ dội như thế, nguy hiểm như vậy.
Thế nhưng đúng lúc này, hình như phía sau lưng Triệu Nhữ Thành có một chiếc sừng tê giác màu xanh nhạt xuất hiện.
Nó chỉ lóe lên rồi biến mất, như là ảo ảnh vậy.
Thần thông - Linh Tê!
Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông. (1)
(Trích từ bài: Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong của Lý Thương Ẩn.