Cách hắn ta bước ra khỏi hư không lần này thật khác biệt!
Những con Diễm Tước bay gần hắn ta lao xuống gần như ngay lập tức, kết thành trận để giết chết Tần Chí Trăn.
Còn Tần chí Trăn thì đứng trước cánh cổng màu đen đó, đứng trong bóng tối hình nan quạt không hề nhúc nhích, thậm chí chỉ liếc nhìn Khương Vọng một cái từ xa rồi nhắm mắt lại.
Nhưng một điều kinh khủng đã xảy ra.
Kiếm hoa hỏa diễm lộng lẫy nhưng hung tợn, từng con từng con một đột nhiên biến mất sau khi tấn công về phía Tần Chí Trăn!
Ngay cả một âm thanh, một dấu vết cũng không để lại!
Kiếm khí không khôi phục, hỏa diễm không tồn tại.
Cũng ngay vào lúc này, Diễm Hải và Âm Triều bao phủ toàn bộ võ đài cũng cuồn cuộn trào về phía Tần Chí Trăn, ý đồ muốn giết chết hắn ta.
Nhưng nó dường như đang chảy vào trong bóng tối vô tận, căn bản là không thể động vào hắn ta.
Khương Vọng cũng nhận thức được một cách rõ ràng là lực lượng kiếm thuật và đạo thuật của hắn đều tràn vào cánh cổng tối tăm kia, không hề va chạm vào thứ gì.
Tần Chí trăn rõ ràng là đang đứng đó nhưng tất cả thương hại đều là cánh của đen kia tiếp nhận.
Cánh cửa này là cái gì chứ?
Đây là loại lực lượng gì?
Trong số những thông tin tình báo mà Tề quốc thu thập được, hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến cánh cửa này.
Đây chính là thời điểm khảo nghiệm tài năng chiến đấu.
Khương Vọng hoàn toàn không hề hấp tấp, ngược lại hắn ngay lập tức khống chế lực lượng của Bát Âm Phần Hải và Kiếm Hoa Diễm Tước, không tiếp tục dẫn động chúng nữa, thay vào đó hắn cầm kiếm và im lặng chờ đợi.
Sự chờ đợi của hắn không kéo dài quá lâu.
Bỗng nhiên trên võ đài phát ra tiếng gió nức nở nghẹn ngào.
Từ sau lưng của Tần Chí Trăn, hai đội quỷ vật thân khoác áo giáp tay cầm giáo bay ra từ cánh cổng màu đen mờ mịt ấy.
Chúng nối đuôi nhau lao ra từ hai bên người của Tần Chí Trăn, quỷ khí lượn lờ trên thân người chúng.
Mặc dù chúng mặc những bộ áo giáp đã vỡ nát, giống như được "sống lại" từ một chiến trường cổ xưa ở đâu đó, nhưng những thanh giáo đang được chúng cầm trên tay lại sức bén, tỏa ra ánh sáng đen bóng lưu động.
Khương Vọng có thể cảm nhận thấy trên người của những quỷ vật này có khí tức của Ú Minh nhưng lại không hoàn toàn thuộc về U Minh.
Đã từng giao chiến qua với Bạch Cốt tà thần nên hắn cũng không xa lạ gì với lực lượng U Minh.
Những gì Tần Chí Trăn biểu hiện ra bây giờ là một loại thần thông nào đó có thể triệu hồi ma quỷ hay sao?
Cánh cửa U Minh?
Đồng thời, Khương Vọng cũng cảm nhận rõ ràng rằng, trên võ đài có một loại khí tức nào đó đang thay đổi, chậm rãi nhưng chắc chắn đang phát sinh.
Thần thông này của Tần Chí Trăn còn có thể thay đổi hoàn cảnh và chế tạo ra một đấu trường mới hay sao?
Hắn nhanh chóng nắm bắt thông tin, phân tích tình hình và bổ sung "hiểu biết"
Giờ phút này, trên võ đài cực lớn vẫn là Diễm Hải sinh ra từng con sóng lớn, Diễm Tước Hàm Kiếm Hoa bay lượn trong không trung.
Cánh cổng tối đen mờ mịt cùng cái bóng hình cánh quạt kia dường như chỉ là một hòn đảo cô độc ở trên biển lửa này. Trong âm thanh của Diễm Hải, từng "con sóng" thỉnh thoảng lại tràn về phía hòn đảo đó và ngay lập tức bị nuốt trọn bởi cánh cổng tối đen và mờ ảo.
Tần Chí Trăn nhắm nghiền đôi mắt, đứng ở vị trí trung tâm của "hòn đảo biệt lập" này.
Bây giờ, Bát Âm Phần Hải và Diễm Tước Hàm Kiếm Hoa đang tiêu hao một lượng dự trữ đạo nguyên đáng sợ của Khương Vọng.
Nhưng đây là một sự tiêu hao cần thiết, hắn bắt buộc phải tiêu tốn nguồn năng lượng này để có đủ khả năng tạo ra đệm giảm lực cho chính mình, tránh lặp lại tình huống gặp phải sát chiêu Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu lúc đó, không kịp phòng thủ.
Cũng may là sự tiêu hao lực lượng thần thông của Tần Chí Trăn còn nhiều hơn hắn.
Người đã mở ra trạng thái Ngũ Phủ Đồng Diêu, lại khởi động Luyện Hư, bây giờ còn kích phát thần thông này nữa... sự tiêu hao lực lượng của hắn ta còn đáng sợ hơn nhiều.
Chiến đấu là sự đối kháng của lực lượng và cũng là bàn cở của trí tuệ.
Không ngừng giới hạn lẫn nhau, làm suy yếu đối phương, suy đoán thế trận và nhằm vào đối thủ.
Tất nhiên Tần Chí Trăn sẽ không tiêu hao một cách thiếu khôn ngoan.
Hai quân đoàn quỷ tốt mình mặc áo giáp đã vỡ vụn, tay cầm thanh giáo dài, bay ra khỏi cánh cổng tối tăm hư ảo không một tiếng động, tiến thẳng về phía Khương Vọng.
Nhưng khác xa với những gì mọi người tưởng tượng.
Hai binh đoàn quỷ tốt khí thế hùng hổ vừa xông ra khỏi cánh cửa đen kịt và bóng đen hình quạt kia thì gần như ngay lập tức bị vây quanh bởi Âm Triều và bị nhấn chìm bởi Diễm Hải.
Sát chiêu mà Tần Chí Trăn để đến cuối cùng mà lại yếu như vậy sao?
Chỉ có duy nhất Khương Vọng đang đứng trên võ đài là ánh mắt hơi ngưng tụ.
Hắn không cảm thấy rằng hai đổi quỷ tốt này lại yếu như vậy, dù sao thì chỉ có tự mình hắn là biết rõ sự tiêu hao của Bát Âm Phần Hải. Nhưng thành thực mà nói, loại quỷ tốt trình độ thế này thì không nên xuất hiện trong trận chiến cấp độ này mới đúng.
Sự hữu phản thường tất vi yêu!
(1) Việc mà trái với lẽ thường thì chắc chắn có điều kỳ quái.
Cho dù mọi người có đoán, có nghĩ như thế nào thì Tần Chí Trăn vẫn nhắm chặt đôi mắt đứng đó, yên tĩnh như đá ngầm.
Một khắc sau, hai bóng người một trắng một đen bay ra từ sau lưng hắn ta.
Một người toàn thân mặc đồ đen, gương mặt tươi cười, dáng người cao gầy, gương mặt xanh xao, miệng thè lưỡi dài, trên đầu đội chiếc mũ quan nhọn, trên mũ có ghi dòng chữ "Nhất kiến sinh tài".
Người còn lại toàn thân mặc đồ trắng, khuôn mặt dữ tợn, thân hình to lớn, mập mạp, mặt nhỏ đen nhẻm, trên chiếc mũ quan nhọn cũng ghi bốn chữ "Thiên hạ thái bình".
Một người cầm xiểng chân, một người cầm còng tay.
Cực kỳ khí thế và uy nghiêm.
Trên thân người không hề có quỷ khí, ngược lại còn ẩn chứa thần hương!
Hắc Bạch Vô Thường trong thần thoại, truyền thuyết!
Là một trong những hình tượng thần linh được hiển hóa và thúc đẩy mạnh mẽ nhất trong thời đại cực thịnh của thần đạo.
Chiếu Vô Nhan ngồi dưới khán đài nhịn không được thất thanh nói: "Đây là Diêm La Điện!"
Tần Chí Trăn từ lúc bắt đầu tới giờ liên tục ra vào hư không, hóa ra là để tạo ra điện này!
Thần thông đỉnh cấp Diêm La Điện, thế gian hiếm gặp.
Nàng ta cũng chỉ mới xem qua những ghi chép tương tự trong những điển tự cổ xưa ở Long Môn học viện.
Tiếng thét kinh hãi của nàng ta chỉ có thể bị chôn vùi ở bên ngoài võ đài, không có cách nào truyền vào bên trong. Bất kỳ yếu tố nào ảnh hưởng tới sự công bằng của trận đấu sẽ bị Dư Tỷ - người chủ trì trận chiến xóa bỏ.
Nhưng Khương Vọng đang đứng trên võ đài kia, cũng cảm nhận được ý vị khác thường từ khi Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trên sàn đấu.