So với đội quân quỷ tốt vừa mới xuất hiện, Hắc Bạch Vô Thường hiển nhiên là mạnh hơn chúng rất nhiều, vậy ý nghĩa của việc cho đội quân quỷ tốt xuất hiện là gì?
Có lẽ... là để thỏa mãn một loại yêu cầu nào đó khiến cho Hắc Bạch Vô thường có thể xuất trận!
Tần Chí Trăn nhắm mắt không nhúc nhích có lẽ là đang thiết lập gì đó trong hư không...
Không thể chờ đợi thêm nữa!
Trong lòng Khương Vọng lập tức đưa ra phán đoán.
Mọi người chỉ nhìn thấy, Hắc Bạch Vô Thường vừa xuất hiện sau lưng Tần Chí Trăn, liền ngay lập tức bay ra khỏi cánh cửa đen kịt, tối tăm mà đâm thẳng vào trong Diễm Hải.
Khương Vọng tay trái nắm chặt, ngay lập tức thu hồi lại Diễm Hải và Âm Triều vào bên trong cơ thể.
Diễm Tước bay đầy trời ngay lập tức tan thành hỏa nguyên, chỉ còn lại những đóa Diễm Hoa lơ lửng trong không trung.
Tay phải cầm kiếm chém một đường, Kiếm Hoa lơ lửng khắp trời bắt đầu phiêu tán.
Trong phút chốc, thiên địa liền trống rỗng.
Phần lớn người đang xem trận đấu đều không thể hiểu nổi.
Khương Vọng đối mặt với Hắc Bạch Vô Thường xông ra từ trong cánh cửa đen tuyền âm u kia lại hoàn toàn không có ý nghĩ giết chết chúng, ngược lại hắn lại phá đi toàn bộ phạm vi đạo thuật của mình, như thế thù làm sao có thể hiểu nổi?
Nhưng cho đến bây giời thì không còn mấy ai hoài nghi sự lựa chọn của Khương Vọng nữa rồi. Dẫu sao thì Khương Vọng cũng sớm đã chứng minh được bản thân mình rồi, vì vậy bọn họ chỉ có thể suy tính và nhìn nhận lại một lần nữa, xem xem rốt cuộc thì bản thân mình đã bỏ sót điều gì?
Ổ vị trí ngồi của những người chuẩn bị chiến đấu của Mục quốc, Thương Minh mặt mũi ẩn giấu dưới chiếc mũ lá rộng vành, từ đầu tới cuối chỉ ngồi đả tọa, bỗng nhiên lên tiếng: "Như thế này thú vị hơn nhiều"
Hắn ta đã nhìn thấy cái gì vậy?
Na Lương vừa gầy vừa nhỏ ngồi bên cạnh hắn ta hoàn toàn không nói câu nào, chỉ là ánh mắt nhìn lên trên võ đài càng trở lên nghiêm túc hơn.
Diễm Tước Hàm Kiếm Hoa đã tán đi, Hỏa Hải Âm Triều cũng biến mất. Hắc Bạch Vô Thường vừa bước ra khỏi cánh cổng đen âm u kia thì hoàn toàn không dừng lại một giây phút nào.
Ngay sau đó, Hắc Vô Thường với chiếc lưỡi dài ném chiếc xiểng chân trong tay ra, xiểng chân đen nhánh uẩn tàng hàn khí âm u gào thét trên không trung, kéo dài ra vô hạn mà hướng về phía Khương Vọng xông tới.
Bạch Vô Thường vừa mập vừa lùn lại mở còng tay ra làm hai, còng tay ngay lập tức biến thành vuốt hổ, được hắn cầm trên tay.
Âm ầm ầm.
Bước chân nhanh chóng đạp trên mặt đất, xông về phía Khương Vọng.
Xiểng chân màu đen tuyền đột nhiên phóng tới kia giống như một con rắn hai đầu. Sợi xiềng xích màu đen chính là thân rắn.
hai cái vòng chân là hai đầu rắn.một đầu nằm trong tay Hắc Vô Thường, đầu kia hướng về phía Khương Vọng, khí thế tàn bạo, tiếng trống tiếng gió dồn dập.
Nhưng Khương Vọng khoác áo xanh, trên tay cầm kiếm lại nhảy lên, cũng không biết hắn giẫm bước thế nào, lúc dừng lại chân đã ở trên "đầu rắn"!
Thân pháp như vậy, thực sự là khó gặp.
Mà Khương Vọng đạp cả hai chân lên trên con rắn đen đó, bắt đầu đi bộ trên xiểng chân đen tuyền. "Thân rắn" dài kia dường như trở thành chiếc cầu nối giữa khoảng cách của hai bên để hắn có thể đi ngang trên đó.
Nơi mà hắn đi qua được gọi là thản đồ, nơi mà hắn đi tới được coi là tiền lộ.
(1Thản đồ: con đường bằng phẳng, tiền lộ: con đường phía trước.
Nhìn kỹ hơn có thể thấy rằng Khương Vọng hoàn toàn không trực tiếp bước chân trên xiềng xích đó. Dưới chân hắn thấp thoáng ấn ký thanh vân, mỗi bước chân đều đạp vỡ một đám mây xanh.
Xiểng chân "đầu rắn" quay lại định cắn hắn nhưng căn bản đuổi không kịp. "Thân rắn" xoắn vặn chuyển động nhưng căn bản không thể hất hắn đi!
Tốc độ di chuyển của Khương Vọng cực kỳ nhanh, nhưng nhìn hắn lại cực kỳ ung dung, bình tĩnh. Chân dẫm trên xiềng xích màu đen hung tợn, nhưng lại giống như đang bước đi trên con đường nhỏ đầy hương hoa, thả lỏng, thư thái và tự nhiên. Hắn như vậy hoàn toàn tương phản với Tần Chí Trăn đang nhắm chặt hai mắt đứng ở kia, trầm tĩnh kiên cường như rặng đá ngầm lạnh lẽo.
Bùm!
Tiếng gió bị phá hủy.
Bạch Vô Thường đứng lên, tay cầm vuốt hổ, thân hình mập lùn của gã dường như đang ẩn chứa một sức mạnh vô hạn. Nắm đấm của gã thổi bay không khí, tạo ra một tiếng nổ làm rung chuyển màng nhĩ.
Nghênh đón chính diện với Khương Vọng!
Khương Vọng dạo bước mà đi, trong phút chốc thân người như đóa lục bình phiêu động, vô lực du đãng trên không trung. Hắn đã sử dụng Thân Bất Do Kỷ để tránh đi một quyền này, sau đó hắn nhanh chóng đạp vỡ ấn ký thanh vân, di chuyển ra phía sau lưng Bạch Vô Thường, chém ngang một kiếm xuống!
Một loạt động tác này biến ảo khó dò, phiêu dật cực kỳ, có một loại mỹ cảm khó tả.
Bạch Vô Thường bước ra khỏi cánh cổng màu đen hắc ám kia, tuy rằng mạnh hơn đám quỷ tốt rất nhiều, nhưng khi đứng trước mặt Khương Vọng, hắn ta giống như một đứa trẻ ba tuổi ngoan ngoãn, căn bản không có chút lực phản kháng nào. Căn bản là hắn quay đầu lại không kịp, cũng tránh không được.
Nhưng Trường Tương Tư vừa đi được nửa đường thì đột ngột lại bị thu lại. Khương Vọng thu lại kiếm ra phía sau, một tay ấn lên phần gáy của Bạch Vô Thường. Bởi vì Bạch Vô Thường vừa thấp vừa béo nên Khương Vọng còn phải cúi thấp người một chút!
Hắn không ngại làm đứt đoạn tiết tấu chiến đấu chỉ để đổi kiếm thành tay, là vì sao vậy?
Mọi người nhanh chóng đã nhìn ra câu trả lời.
Trước người của Bạch Vô Thường, một chiếc đinh nhọn với thân hình đen sãm như màn đêm và đầu nhọn thì trắng như sương đã đâm thủng ngực của gã, xiên thẳng về phía mặt đất. Bạch Vô Thường mới vừa rồi khí thế còn hung hăng, trong khoảnh khắc đột nhiên khô đét xuống, nhất thời biến mất như mây khói!
Cây trường đinh đáng sợ đó lại biến về thành một cơn gió trắng như sương, thổi nhẹ về phía Hắc Vô Thường.
Tần Chí Trăn đang nhắm chặt mắt đứng trước cánh cổng đen kịt âm u như thể sẽ im lặng vĩnh viễn - vào lúc này đột nhiên mở mắt ra.
Hắc Vô Thường đang đứng trước mặt Tần Chí Trăn thậm chí trực tiếp buông lỏng xiểng chân, xoay người quay lại, tránh xa phạm vi tấn công của Bất Chu Phong rồi lại quay trở về trước mặt của Tần Chí Trăn.
Soàn soạt!
Tần Chí Trăn đột nhiên rút đao ra, chém ngang một nhát qua eo của Hắc Vô Thường đang chắn trước mặt hắn ta, trực tiếp giết chết Hắc Vô Thường tại trận đấu. Hắn ta tất nhiên là không muốn làm như thế, nhưng trong tình cảnh hiện tại thì không thể không làm như thế được. Những lời nói mà hắn ta nghe được lúc trước quả là không sai, tài năng chiến đấu của Khương Vọng tài tình, thực xứng với danh xưng tuyệt đỉnh đương thế.
Chỉ trong một thời gian ngắn như thế, gần như chỉ sau hai lần tiếp xúc hắn đã nhìn ra được phương thức vận chuyển của thần thông Diêm La Điện.