Hắn lại bước đi trên mây xanh, tung ra sát chiêu Bất Chu Phong.
Người này gần như không biết bỏ cuộc là thứ gì. Loại thế công kích này hiển nhiên là uổng công vô ích!
Kết quả cũng giống như mọi người suy nghĩ, thật giống như thực sự không có phát sinh bất kỳ biến hóa nào. Khương Vọng liều mạng truy đuổi tới, nhưng cái gì đều không có thể lưu lại, Tần Chí Trăn cũng đã biến mất.
Bất Chu Phong chỉ thổi đến một khoảng không.
Không đúng...
Có người phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lần này Khương Vọng đến quá nhanh, Sinh Tử Phán Quan mới xuất hiện ra từ cánh cổng đen âm u kia thì lại quá cường đại. Tần Chí Trăn không kịp chém chết Sinh Tử Phán Quan, chỉ đành kéo gã cùng thối lui vào trong hư không!
Nếu chỉ xem ở mặt ngoài thì lần này Khương Vọng lại uổng công vô ích, nhưng hắn rõ ràng là đã có thể trì hoãn việc Tần Chí Trăn tiến vào giai đoạn cuối cùng của thần thông Diêm La Điện.
Diêm La Điện ẩn trong hư không, đích xác là có thể giải quyết được yếu điểm lớn nhất của thần thông này. Nhưng vấn đề ở chỗ, Cũng có thể nói.
Nó có hạn chế về mặt thời gian.
Hạn chế thời gian của nó, chính là thần thông Luyện Hư của Tần Chí Trăn, thời gian mà nó còn có thể chống đỡ!
Đây cũng là chỗ của tất cả các vấn đề.
Như vậy mà nói, sự áp sát không ngừng của Khương Vọng chính là một hình thức tiêu hao khác.
Nếu có thể hao tổn đến mức cực hạn thần thông Luyện Hư của Tần Chí Trăn mà Tần Chí Trăn vẫn không thể thành công chém chết Sinh Tử Phán Quan, tiến vào giai đoạn cuối cùng của Diêm La Điện, như vậy ý đồ của Khương Vọng ở giai đoạn chiến đấu này cũng đã hoàn thành!
Trên khán đài quan sát, hai mắt của Diệp Thanh Vũ tỏa sáng, nàng mặc dù có thiên phú tu hành khiến người ta cảm thấy kinh ngạc, nhưng nàng hoàn toàn không biết rằng tài năng chiến đấu của Khương Vọng lại có thể tài tình đến thế.
Từ lần đầu tiên gặp nhau ở Ngọc Hành Phong ở thành Tam Sơn, đến khi tới Trì Vân Sơn cho đến Quan Hà Đài ngày hôm nay.
Thân ảnh cô độc năm đó một mình đi xuống các bậc thang mây, đâu phải là đang đi xuống đâu mà hắn đang từng bước tiến lên, từng bước đi lên vị trí cao hơn, cũng đi vào trong ánh mắt của mọi người.
Diệp Lăng Tiêu ngồi bên cạnh không nói một lời nào, cũng không biểu lộ ra bất cứ biểu tình nào, nhưng trong lòng nhịn không được cảm thán. Trong trận đấu, Khương vọng này hoàn toàn không bỏ qua bất cứ một cơ hội nào, tài năng chiến đấu của hắn cũng đặc biệt tài tình, thường thường có thể ở trong tình thế không thể biến nó thành có thể, trong tình huống không có chút cơ hội nào, tự mình sáng tạo ra cơ hội.
Điều này càng đủ trân quý.
Không biết Khương An An về sau có thể thừa hưởng được mấy phần!
Cho dù là kiêu ngạo như ông ta cũng không thể không thừa nhận, tên gia hỏa mà ông ta nhìn ngang nhìn dọc đều thấy không vừa mắt này thực sự cũng có mấy phần phong thái của ông ta khi còn trẻ.
Đến nỗi là mấy phần thì...
Nể mặt Khương An An, cứ tạm thời tính là ba phần đi!
Không đề cập đến người đang ở bên ngoài võ đài nghĩ thế nào nữa.
Bên trong võ đài, Tần Chí Trăn cùng Sinh Tử Phán Quan đột nhiên xuất hiên rồi lại đồng thời biến mất.
Khương Vọng trực tiếp kích phát bí tàng Truy Phong trong Nội Phủ thứ hai, đạp lên tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân, liên tục truy kích, cũng liên tục đánh vào khoảng không.
Trên võ đài bây giờ, song phương đều đang triển khai trận chiến truy kích gần như điên cuồng. Trong lúc nhất thời, trên võ đài bị bao trùm bởi tàn ảnh của đao khách áo đen, cánh cửa đen âm u và Sinh Tử Phán Quan.
Mà bóng áo xanh kia như ánh điện quanh co chuyển động, như một luồng điện xanh, nhanh chóng tấn công những tàn ảnh này.
Thực ra...
Mất đi sự tăng cường của Trạng thái Thanh Vân Tiên, kiếm thuật của Khương Vọng hoàn toàn không thể so sánh với đao thuật của Tần Chí Trăn. Nhưng hắn không những không kéo dài khoảng cách, mà lại liên tục truy kích, triển khai khí lực nhất định phải dùng kiếm chém hạ đối thủ. Ngược lại hắn muốn Tần Chí Trăn phải chủ động kéo dãn khoảng cách.
Đầu tiên hắn phá nát Trảm Tam Thế Tu La Đao, sau đó lại hóa giải Luyện Hư Bát Cực Đao.
Làm sao không thể chứng minh kiếm thuật của hắn mạnh hơn đao thuật của Tần Chí Trăn?
Việc lúc đầu hắn dựa vào Lạc Lối và Trạng thái Thanh Vân Tiên đối Phương không hề biết.
Lúc này, hắn bày ra tư thế hùng hổ dọa người, nhìn như đang chiếm thế áp đảo nên cứ mạnh mẽ xông tới.
Cho dù Tần Chí Trăn có nhìn ra sơ hở của hắn thì hắn ta cũng sẽ lưỡng lự tự hỏi đây có phải là một cạm bẫy nào đó không!
Quá tam ba bận, Tần Chí Trăn đã ăn hai lần thiệt thòi trong trận quyết đấu giữa kiếm thuật và đao thuật rồi. Tránh đi mũi nhọn thực ra không phải là việc làm mất nhuệ khí, chẳng lẽ khi ở trong tình huống đã biết rõ uy lực của Đấu Chiến Thất thức của Đấu Chiêu mà vẫn ngoan cố chủ động áp sát tấn công quyết phân sinh tử hay sao? Hơn nữa hắn ta cũng đã xây dựng được Diêm La Điện trong hư không rồi, Diêm La Điện cũng đã đi được cho đến bước này. Hắn ta chỉ cần có thể giữ vững chặng đường cuối này là có thể an tâm giành thắng lơi.
Không cần thiết phải cận chiến.
Đứng dưới góc độ của Tần Chí Trăn, lựa chọn của hắn ta tất nhiên là không sai. Trong mắt nhiều người xem, điều này cũng hoàn toàn đúng.
Nhưng chỉ có mình Khương Vọng là rõ ràng nhất.
So với Tân Chí Trăn, người đã mở ra Ngũ Phủ Đồng Diêu và thành thạo tuyệt đỉnh đao thuật, đáng lẽ ra kiếm thuật của hắn nhi là mât khuyết điểm Một nhận thức chung sai lầm thì cũng là một nhận thức chung.
Cho nên hắn có thể từng bước ép sát, Tần Chí Trăn chỉ có thể liên tục né tránh, cố hết sức tránh lại gần hắn.
Tất nhiên, một mặt là do hắn ta muốn kiến lập Diêm La Điện để hướng tới một thắng lợi vững chắc hơn. Một mặt khác chắc không cần phải nói rõ, hắn ta đã không còn đủ tự tin khi đối mặt với kiếm thuật của Khương Vọng.
Tần Chí Trăn, người đã nói ra câu: "Quyền của ta là tuyệt đỉnh của cảnh giới này, nhưng đao thuật của ta còn vượt qua cả quyền thuật" Có lẽ đã thừa nhận việc kiếm thuật của Khương Vọng càng mạnh mẽ hơn sau khi Trảm Tam Thế Tu La Đao của hắn ta bị phá vỡ, Luyện Hư Bát Cực Đao tấn công nhưng vô ích.