Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1747 - Chương 1747: Đối Diện

Chương 1747: Đối diện

Vị truyền nhân Cổ Phi kiếm kia bên dòng Vị Thủy đã từng nói một câu - "Cái gọi là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, ta chỉ nhận định Khương Thanh Dương của Tề quốc."

Khi đó thanh kiếm sáng rực cả trời đất kia đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn ta. Mà trong trận chiến ngày hôm nay, nó lại được từng kiếm, từng kiếm khắc sâu hơn nữa.

Khắc sâu vào trong tâm khảm!

Tất nhiên Tần Chí Trăn không phải là người không có đủ khả năng đối diện với thực tế. Hắn ta không phải là không thể chấp nhận được việc trên đời này còn có người có kiếm thuật mạnh hơn đao thuật của hắn ta.

Điều này cũng không đủ để quyết định thắng thua.

Khương Vọng muốn hắn ta không ngừng nghỉ mà hao tổn lực lượng, hắn ta tất nhiên là không đồng ý!

Nếu làm cách nào cũng không thể thoát khỏi, vậy thì phải chấp nhận kết quả hơi kém hơn.

Lúc Tần Chí Trăn lại một lần nữa bước ra từ cánh cửa đen kịt âm u kia, hắn ta hoàn toàn không do dự, chém một kiếm xuống Sinh Tử Phán Quan ở bên cạnh hắn ta.

Lưỡi đao đen như màn đêm.

Hoành Thụ đao thuận lợi chém đứt cánh tay trái của Phân Quan, sổ sinh tử rơi xuống, vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ. Hắn ta chém thẳng vào thân thể của Phán Quan từ bên trái, ý đồ muốn phân thân thể ấy ra làm đôi.

Nhưng Khương Vọng đã xông tới gần như ngay lập tức!

Khi Tần Chí Trăn chém đao tới một nửa, hắn ta nhìn thấy một cây đỉnh dài lạnh lẽo và mờ nhạt bay tới, cắm thẳng lên cánh tay phải của Phán Quan, cánh tay cầm bút câu hồn hoàn toàn biến mất.

Trước khi thực thể hóa của Diêm La Điện xuất hiện, tất cả các đòn tấn công nhằm vào Diêm La Điện đều bị nó hấp thụ. Nhưng Bất Chu Phong đồ thần diệt quỷ, sát thân vẫn mệnh nên không bị Diêm La Điện tiếp nhận và dung nạp.

Đối với thần thông phong này của Khương Vọng, Tần Chí Trăn đã có ấn tượng rất sâu sắc. Hắn ta không có đủ thời gian để hoàn toàn giết chết Phán Quan, đành phải dùng Hoành Thụ đao đem theo vị Phán Quan này, một lần nữa biến mất trong hư không.

Bây giờ mỗi một phần lực lượng bị mất đi cũng sẽ ảnh hưởng đến giai đoạn cuối cùng của chân thân Diêm La Thiên Tử. Bạch Vô Thường đã bị tiêu diệt, Hắc Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa không thể hấp thu thêm lực lượng từ bên ngoài. Sinh Tử Phán Quan cũng không có cơ hội như vậy nữa.

Có thể thấy trước được rằng giai đoạn cuối cùng chân thân Diêm La Thiên Tử đã được xác định là không thể đạt tới vị trí đỉnh cao.

Tần Chí Trăn tất nhiên cũng phát hiện ra ý đồ muốn tiêu hao lực lượng của hắn ta của Khương Vọng, nhưng hắn ta vẫn muốn thử một lần nữa, muốn dùng toàn bộ khả năng của mình.

Bây giờ là thời khắc phải đối diện thực tế, cho dù có phải hao tổn một ít lực lượng, thì cũng phải để Diêm La Điện tiến hành đến một bước cuối cùng. Dĩ nhiên hắn ta cũng sẽ tranh thủ hết sức để giảm thiểu sự hao tổn đến mức tối đa.

Đáng tiếc là Diêm La Điện cuối cùng là tác dụng phải ở hiện thế, vì thế việc chết của "Phán Quan" cũng phải xảy ra ở hiện thế, nếu không hà tất phải phiền phức như vậy chứ.

Trần Chí Trăn tay mang theo Phán Quan, hành tẩu trong hư không, mở hư không ra để quan sát hiện thế. Cùng lúc hắn đang muốn bước chân ra ngoài thì đột nhiên thấy một bóng áo xanh đạp mây đi tới, giữa các ngón tay của hắn là một luồng gió trắng như sương đang xoáy nhẹ!

Cách một khoảng cách giữa hư không và hiện thế, hắn ta tất nhiên là không để ý điều này. Chỉ là nếu đi ra từ chỗ này, với một khoảng cách gần như thế thì chắc chắn Phán Quan trong tay hắn ta sẽ bị lột mất một tầng da thịt. Điều này sẽ ảnh hưởng cực lớn đến tình trạng chân thân Diêm La Thiên Tử ở giai đoạn cuối cùng.

Hắn quay người di động thân thể, muốn đi ra khỏi hư không từ một vị trí khác nhưng lại đột nhiên phát hiện ra, bóng áo xanh kia lại xông tới một lần nữa.

Bất Chu Phong quanh quẩn giữa không trung!

Một lần có thể coi là ngoài ý muốn, hai lần thì chính là "như sở liệu"

Ánh mắt của Tần Chí Trăn sâu như nước, lại một lần nữa đem Phán Quan di chuyển đi. Không ngoài dự đoán, hắn ta còn chưa bước vào hiện thế thì đã thấy một bóng áo xanh lao nhanh tới, Bất Chu Phong lại thổi tới một lần nữa.

Không nghi ngờ gì nữa, Khương Vọng chắc chắn đã biết được hắn ta muốn đi ra từ nơi nào, nên mới có thể tới trước một bước để "chặn cửa".

Ý đồ của người này cũng cực kỳ rõ ràng, hắn là muốn một mực ngăn hắn ta ở trong hư không, làm cho lực lượng của hắn ta tiêu hao đến mức không còn gì cả, hắn muốn chặn Tần Chí Trăn đến chết trong hư không1 Nhưng vấn đề là...

Khương Vọng làm sao có thể xuyên qua sự ngăn cách giữa hiện thế và hư không, biết được tung tích của hắn ta?

Tần Chí Trăn ngay lập tức nghĩ tới lực lượng thần hồn đáng sợ của Khương Vọng, suy đi tính lại thì chỉ có một loại khả năng...

Là dùng một loại thần hồn thủ đoạn khó có thể cảm nhận được nào đó lưu lại ấn ký hay sao?

Chẳng lẽ lúc nãy Hồn Y vẫn chưa được cởi hết?

Điều này dường như cũng có thể giải thích được cho việc tại sao những đường đao trước đây của hắn ta lại dễ dàng bị chặn lại như thế.

Tần Chí Trăn đứng ở trong hư không không bước ra ngoài, ánh mắt nặng trĩu, như đang nhìn trực tiếp Khương Vọng bên kia biên giới giữa hư không và hiện thế.

Mà ánh sáng của Ngũ Phủ thần thông hòa vào nhau cùng chiếu sáng, trong nháy mắt gột rửa toàn thân, lần tìm khắp bắp thịt và xương cốt, chiếu sáng Ngũ Phủ Lưỡng Hải.

Toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nhưng mà...

Nhưng cái gì cũng không tìm thấy!

Trong thân thể hắn ta không tồn tại bất kỳ một lực lượng thần hồn khác thường nào.

Loại lực lượng thần hồn nào mà lại có thể chạy trốn khỏi ánh sáng Thiên phủ được?

Tần Chí Trăn xác nhận rằng sức mạnh thần hồn của mình không tốt được như đối thủ, cho nên hắn ta cũng không thể khẳng định được mình có "thấy rõ rang" hay không.

Giống như Hạng Bắc và Khương Vọng, những đối thủ có lực lượng thần hồn cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ không biết chừng còn có những thần hồn thủ đoạn vượt qua tầm hiểu biết của hắn ta.

Ổ trong hư không mịt mờ, Tần Chí Trăn thở dài.

Tiếng thở dài này ở trong hư không căn bản không nghe ra tiếng.

Hắn ta là không muốn thừa nhận.

Nhưng hắn ta không thể không thừa nhận, rằng khi đối mặt với Khương Vọng, hắn ta quả nhiên không có chút đường lui nào.

Vị truyền nhân Cổ Phi kiếm trong dòng Vị Thủy kia có lẽ cũng không có khoa trương khi nói ra câu đó, người tên Khương Vọng này tuyệt đối là một trong những nhân vật Nội Phủ đỉnh cấp nhất trong thiên hạ...

Nhưng không phải là mạnh nhất!

Bình Luận (0)
Comment