Ở chỗ ngồi chuẩn bị chiến đấu của Mục quốc, Hoàng Xá Lợi há miệng, cuối cùng không nói tiếng nào. Khương mỹ nhân đây là biết đánh không lại rồi nên muốn tìm một thứ khiến Tần Chí Trăn tự phế võ công sao?
Quá...
Quá là dễ thương đi.
"Minh thiên tử là thần dân của Nhân thiên tử, có gì mà đi quá giới hạn? Hơn nữa Tần mỗ chưa từng nghe nói, trên đời có chuyện vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn, vì nguyên nhân lễ tiết mà hủy bỏ thần thông!"
Trên diễn võ đài cổ xưa, Tần Chí Trăn hờ hững nói: "Khương Vọng, ngươi chỉ có những thủ đoạn này thôi sao?"
Lời vừa nói là không quan tâm, không sao cả, không hề vượt quá giới hạn, nhưng thực tế lại vẫn không thể không quan tâm.
Đây không phải là nhanh chóng mở miệng giải thích sao?
Khương Vọng đương nhiên cũng không nghĩ đến việc dùng lời nói để phân thắng bại, hắn cho dù có mắng Tần Chí Trăn máu chó đầy đầu không thể nào cãi lại, thì lúc bị hành hung vẫn cứ là bị hành hung.
Hắn chỉ là muốn dùng lời nói, dao động trái tim thiên tử lúc này của Tần Chí Trăn mà thôi!
Diêm La Thiên Tử, cũng là thiên tử, cũng phải có một trái tim chí tôn, khí thế chí tôn, như thế thì mới có được sức mạnh chí tôn, có được uy nghi chí tôn.
Nhưng ở trước mặt Tần thiên tử, Tần Chí Trăn có tài đức gì, mà dám có trái tim chí tôn!
Người kia giải thích một câu, khí thế đã mất một phần.
Tác dụng của câu này, thắng được một kiếm!
Đương nhiên điều này tuyệt đối không đủ để thay đổi thế cục, chỉ là đối với Khương Vọng mà nói, đây là cơ hội làm suy yếu đối thủ mà hắn tuyệt đối không thể bỏ qua trong quá trình chiến đấu. Giống như lúc trước dùng Sát Sinh Đinh làm suy yếu Sinh Tử Phán Quan, khiến cho chân thân Diêm La Thiên Tử lúc này của Tần Chí Trăn thiếu hoàn thiện.
Đúng vậy.
Mọi người đều thấy hắn chậm một bước, khiến cho Tần Chí Trăn thành công hiện ra trạng thái đỉnh phong. Có thể nói thắng bại đã rõ.
Nhưng Khương Vọng vẫn muốn giành chiến thắng!
Thắng bại nơi hắn, vĩnh viễn luôn là một khái niệm mơ hồ.
Đơn giản hắn sẽ tận dụng mọi khả năng mà hắn có để chiến thắng nghiêm về phía mình!
Đối với một câu này của Tần Chí Trăn, Khương Vọng lời lẽ sắc bén nói: "Lại nói! Mặc kệ ngươi khua môi múa mép như thế nào, cũng không thể nào che đậy thái độ phản nghịch! Hôm nay ta sẽ thay thiên tử quý quốc, trừng phạt hành vi không phù hợp quy tắc này!"
Cũng không biết hắn nói đến "thiên tử quý quốc này", là sự tồn tại chí tôn cùng với Lục Hợp Chi Trụ, hay là người đang bị thương, ngồi xem cuộc chiến kia!
Có lẽ chỉ có hắn biết, có lẽ Triệu Nhữ Thành cũng biết.
Lúc này, màn bụi mù mày đen khắp trời kia đều đã tản mất.
Tần Chí Trăn, người đang mặc miện phục Diêm La, bên trong màn châu chập chờn của thiên quan, liếc Khương Vọng một cái.
Chính là sau cái liếc mắt này...
Không có bất kì sự báo trước nào, cũng cơ hồ không có thời gian phản ứng.
Một đạo bóng đen đao phong đã đến trước mặt!
Keng!
Trong lúc điện quang hỏa thạch, Trường Tương Tư đã chắn trước người!
Cả người cả kiếm, đều bị một đao kia đánh lui!
Thân hình của hắn nhanh chóng lùi lại, không ngừng bay nhanh, dưới chân hắn ấn ký thanh vân liên tục xuất hiện rồi lại tản đi.
Hắn không ngừng bay ngược, bay ngược...
Tòa thiên hạ đài này, có tồn tại một loại cấm chế cổ xưa.
Không gian trên đài, rộng hơn rất nhiều so với thứ mà khán giả nhìn thấy.
Nhưng Khương Vọng vẫn bị một đao kia, chém đến nơi giáp ranh của diễn võ đài!
Thậm chí phần lưng của hắn, đã cảm nhận được sự cản trở của cấm chế diễn võ đài!
Nếu không có sự cản trở này, hắn có lẽ đã bị chém xuống đài rồi.
Căn bản không thể gánh đỡ được, tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân cũng không thể hóa giải được luồng sức mạnh kinh khủng này.
Cả người hắn ngửa về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi!
Hoa máu nở rộ trên trời cao.
Trên khán đài, mười ngón tay Tử Thư đan vào nhau, nắm chặt chống xuống. Mười ngón tay trắng nõn gắt gao đan chặt nhau.
Dường như làm như vậy là có thể tiếp cho Khương Vọng một chút sức mạnh.
Lúc nàng du lịch ở quần đảo hải ngoại, luôn luôn có thể nghe thấy thanh danh của Khương Vọng. Thiếu niên anh hùng, tài năng ngút trời, đương nhiên khiến người ta thưởng thức.
Nhưng cũng chỉ là thưởng thức.
Mặc dù nàng ngây thơ, nhưng dù sao cũng là con gái của Long Môn sơn chủ, có thể nói là "Nói chuyện với học giả uyên thâm, không qua lại với dân thường" Thiếu niên anh hùng mà nàng đã gặp qua, không tới một ngàn thì cũng có tám trăm.
Hứa Tượng Càn nói khoác lác rất lợi hại, khen Khương Vọng đến mức chỉ có trên trời chứ thế gian chẳng có, nàng cũng chỉ nửa tin nửa ngờ.
Cho đến khi gặp được ở quần đảo gần biển, sau khi bản thân trải nghiệm, những tín, nghĩa, tình, mẫn mà nàng chứng kiến...
Người kia đã có thiên tư áp đảo những người cùng thế hệ, lại có thêm sự kiên định và dũng khí. Trong sâu thẳm lại cất giấu sự dịu dàng và lương thiện, chính là "thái độ sẽ tạo nên hào quang" mà phụ thân thường nói.
Từ đó nàng mới cảm thấy, ít nhất thì Hứa Tượng Càn vẫn luôn nói thật về Khương Vọng!
Mà từ trước tới nay, nàng vẫn luôn nhìn thấy Khương Vọng vượt mọi chông gai, lần lượt giải quyết mọi phiền toái, lần lượt đánh bại mọi đối thủ.
Chuyện bị người khác đánh cho hộc máu chán nản.
Đến hôm nay nàng mới chứng kiến.
Hơn nữa, lúc này khác với lúc chịu một đao kia, lúc đó mọi người đều nhìn thấy, Khương Vọng vẫn còn đủ năng lực phản kháng, chứ chưa lộ dấu hiệu thất bại.
Mà bây giờ ai cũng đã thấy rõ, Khương Vọng đã... vô lực phản kháng!
Thật sự vô lực sao?
Trong lòng Trọng Huyền Thắng, hiện ra một câu nghi vấn như vậy.
Hắn ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên, trong hiệu thuốc Gia thành ở đầu đường phía Đông.
Lúc hắn ta đã tuyệt vọng, thân ảnh người kia đã cầm kiếm đứng trước người hắn ta!
Lúc đó ai cũng đều nói Vương Di Ngô là đệ nhất Thông Thiên Cảnh, tất nhiên cũng sẽ là đệ nhất Đằng Long Cảnh.
Nhưng Khương Vọng lại nói...
"Ta có thể thử giết hắn."
Khương Vọng là người không hề khinh địch, đứng trước một việc hắn không nắm chắc có thể làm được, hắn chỉ nói là "thử".
Mặc dù hắn chỉ nói là "thử" nhưng hắn cũng dốc toàn lực để thử, cũng thật sự thiếu chút nữa đã giết chết Vương Di Ngôi!
Nếu không phải Quân Thần xuất hiện thì trên đời này đã không còn người tên Vương Di Ngô nữa.
Một Khương Vọng như vậy.
Hắn đã không còn năng lực phản kháng nữa sao?
Trọng Huyền Thắng là một người thông minh tuyệt đỉnh, lại càng là một người vô cùng lý trí. Nhưng chỉ có đối với Khương Vọng, sự "tin tưởng" của hắn ta đã vượt qua cả lý trí!
Dường như hồi đáp lại người bạn thân mập đến quá đáng này.
Trên đài diễn võ cổ xưa, Khương Vọng vừa ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi kia đột nhiên xoay người lại, nghiêng người cản lại một kiếm!
Kengt Một luồng đao phong chém nghiêng đến, vừa vặn chém lên kiếm phong!