Hiếm ai có thể chú ý đến.
Lúc Khương Vọng bỏ dở Lão Tướng Trì Mộ kiếm, trổ tay cứu thân, sau đó lại một lần nữa bị chém bay.
Trường kiếm trong tay gào thét, thanh sam trên người bay phần phật, hắn lại nhắm hai mắt lại!
Hắn đã tích lũy đủ từ sớm.
Nhưng hắn vẫn luôn luôn chờ đợi, chờ đợi một cơ hồi, một thời điểm thỏa đáng, hoàn mỹ nhất.
Để cho thần thông hắn đạt được ở nội phủ thứ tư xuất hiện.
Thời điểm thích hợp nhất là gì?
Bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất!
Trên thiên hạ đài này, là ngày hội của thiên kiêu các nước, đối mặt với những tu sĩ nổi trội nhất, cường đại nhất hiện tại.
Là lúc này!
Lúc Tần Chí Trăn nói câu "Ta cảm tạ ngươi" đầu tiên.
Trong lòng Khương Vọng lại hiện lên cảnh tượng hùng vĩ lúc hắn đứng trên cầu Toan Nghê nhìn xuống dòng sông dài vạn dặm như cự long trở mình kia.
Thật ra trước đây hắn đã đi qua rất nhiều con sông dài.
Lần đó, hắn bị Chân Nhân đương thời truy sát, cơ hồ sắp đến mức đường cùng.
Một kiếm có linh cảm thai nghén lúc đó, bị chắn đứng thẳng thừng, "chết từ trong trứng nước", từ đó đến nay không thể tìm lại. Nếu không phải có Khổ Giác lão tăng đến cứu, thì chuyện xưa của hắn có lẽ đã phải dừng lại ở đó. Cuộc đời hắn, cũng ít ai biết đến!
Giống như một giọt nước trong dòng sông dài này, biến mất khỏi dòng sông, thì cũng chẳng tạo nên chút sóng gợn nào!
Bây giờ lúc qua sông dài, lại dùng thân phận đệ nhất nhân của Tề quốc, một quốc gia bá chủ Đông vực, cạnh tranh với các thiên kiêu nước khác.
Trong quần tinh lấp lánh, tự tỏa ra ánh sáng của chính mình.
Hai lần đến sông dài, tâm cảnh lại khác nhau như thế.
Thời gian đổi thay, con người cũng thay đổi.
Chỉ có sông dài, vẫn mênh mông, vĩ đại như cũ.
Lúc Tần Chí Trăn nói ra câu "cảm tạ ngươi" thứ hai.
Trong đầu Khương Vọng hiện lên Lục Hợp Chỉ Trụ thông thiên triệt địa kia. Là loại cảm nhận vừa to lớn vừa vĩ đại lúc mới lên Quan Hà Đài, cả dòng sông lịch sử dài cuồn cuộn chảy xuôi, trải dài trước mắt hắn. Có bao nhiêu câu chuyện hùng vĩ, bao nhiêu nhân vật anh hùng đều là những bọt nước, dâng lên trong đó!
Sông dài trăm triệu dặm, kéo dài đến hiện tại, có biết bao nhiêu sóng cả.
Năm năm tháng tháng cũng vẫn cuồn cuộn tuôn trào như vậy!
Tòa Quan Hà Đài cổ xưa này, vì trấn song dài mà xảy ra. Quan sát sông dài, cũng trải qua lịch sử.
Cùng tên với vĩ đại, đồng hành với vinh quang.
Ố trên Quan Hà Đài, các đệ nhất thiên kiêu của các nước, dùng sinh tử để tranh vinh dự.
Dùng sự lộng lẫy của cả một đời, trút cả vào trong một trận chiến nhất thời.
Lâm Tiện liều chết vung đao, lại vẫn chỉ có thể nhận lấy trái đắng thất bại.
Bắc Cung Khác vô cùng nỗ lực, muốn đến gần Tần Chí Trăn một bước cũng không được!
Có Tây Môn Báo vì nước mà chết, cũng có Yến Thiếu Phi quay kiếm, vứt bỏ hạng nhất.
Bạch Ngọc Hà không chịu nhận ô danh, thà rằng tranh nhau sống chết.
Xúc Mẫn chịu bao châm chọc, chịu đủ sự lạnh nhạt, nhưng cũng phải đến khi toàn bộ khôi lỗi đứt đoạn, dị thú chết đi thì mới bằng lòng chịu thua!
Cam Trường An được khen "Tám tuổi có thể Trường an", hoàn toàn xứng với hai chữ thiên kiêu, lại nhận một đao vào đầu, Sở ca vì thế mà vang.
Na Lương lớn lên trong bầy sói, tung hoành khắp thảo nguyên, gần thần thể, uy tuyệt cùng cảnh, lại suýt chút nữa bị đánh chết tươi! Người nước Tề vì vậy mà hoan hô.
Càng phải nhắc đến cuộc chiến tuyệt thế giữa Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân, trận Ngoại Lâu cảnh đạt đến đỉnh cao!
Hạng Bắc có tư thế cái thế, trời sinh dị tượng, chỉ có thể biến thành bối cảnh.
Triệu Nhữ Thành rút ra Thiên Tử Kiếm, kinh diễm thiên hạ, nhưng cũng bị ngăn tại Nghịch Lữ.
Đây là lúc quần tỉnh lấp lánh!
Bên trong sự lộng lẫy, truy cầu thứ lộng lẫy nhất. Trong sự lộng lẫy đó, chỉ muốn được trở nên chói mắt nhất.
Không cần phải nói đến gì mà lịch sử rực rỡ, hiện tại chính là thời khắc đạt đến sự huy hoàng nhất!
Lúc thiên kiêu các nước tề tụ, phong vân tế hội, ai mới là người tài giỏi nhất?
Ai mới là người giỏi trong những người giỏi nhất?
Trường Tương Tư đang réo gọi! !!
Đây là một tiếng ngâm đây dằn vặt.
Nỗi thống khổ của nó, sự ủy khuất của nó, sự bi thương của nó, tất cả đều được bộc lộ thông qua tiếng ngâm này!
Sự kiên trì, dũng cảm, sắc bén của nó, cũng được bao hàm trong tiếng ngâm này!
Tiếng ngâm của nó quanh quẩn khắp nơi, chống đỡ Vân Tiêu, chấn nhiếp lòng người, cũng chiếu rọi lịch sử!
Giữ trong hộp kiếm không được kêu.
Đến lúc được kêu, tất thiên hạ đều biết!
Bởi vì tiếng ngâm của kiếm kia rõ ràng như thế, kiếm quang chói mắt như thế.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trong lúc Khương Vọng bay ngược, bàn tay cầm kiếm của hắn.
Bắp thịt toàn thân hắn, đều đang chấn động dưới sức mạnh một đao kia của Tân Chí Trăn. Duy chỉ có bàn tay cầm kiếm kia, lại ổn định, kiên quyết, không có một chút rung lắc nào!
Một người như vậy.
Trong lúc hắn tuyệt vọng bất lực nhất, ngươi cũng không thể không chú ý đến hắn.
Vĩnh viễn còn lâu mới đủ!
Trong trận gió thổi mây vờn, kiếm trong tay kêu lên!
Ngay lúc Tần Chí Trăn nói xong câu cuối cùng, dùng thần thông Vạn Hóa hoàn toàn tu bổ xong sức mạnh thần thông Luyện Hư, giương trưởng đao lên...
Khương Vọng mở mắt!
Lúc này Càn Dương Chi Đồng đã biến mất.
Thay vào đó, lúc này hắn có một đôi mắt thế nào?
Nó trong suốt, bình tĩnh, giống như một cái gương, chiếu rọi lòng người. Giống như là một dòng suối trong, một mình chảy ra từ sâu trong rừng núi.
Trong sạch lại kiên định.
Vào giây phút đó...
Chợt có kiếm quang lóe lên!
Lúc lưu quang lấp lánh trong hai mắt!
Ỗ một nơi không ai có thể nhìn thấy - Bên trong Ngũ Phủ hải của Khương Vọng.
Một tòa phủ đệ đỏ ngầu, một tòa phủ đệ hai màu đen trắng, một tòa phủ đệ màu trắng như sương, ba tòa nội phủ lơ lửng, chiếu sáng lẫn nhau.
Âm âm!
Tòa phủ đệ thứ tư rốt cục xuất hiện!
Đó là một tòa phủ đệ màu thiên thanh, quý phái khó tả.
Lại mang theo một loại thơi thở vô cùng tự do, tiêu sái.
Mà thần hồn mà Khương Vọng hiển hóa, tay cầm kiếm linh Trường Tương Tư, một kiếm đâm thẳng vào...
Kiếm đụng cửa nội phủ!
Nội phủ thứ tư ầm ầm mở rộng!
Vào giây phút này.
Nội phủ thứ nhất diễn hóa thành một mặt trời đỏ rực, nội phủ thứ hai diễn hóa thành một vầng trăng rằm màu đen trắng, nội phủ thứ ba diễn hóa thành một ngôi sao màu trắng như sương.
Ba thứ này đại biểu cho ánh sáng đỏ như máu của Tam Muội Chân Hỏa, ánh sáng trắng đen của Lạc Lối, ánh sáng trắng như sương của Bất Chu Phong và lúc này, cùng chiếu Ngũ Phủ Hải!
Giống như đang vui mừng khôn siết, như đang nhảy nhót sôi trào.