Một tiếng thương ngâm vang lên.
Đã ước hẹn cuộc chiến sinh tử trong tương lai.
Thời điểm đó mà khiêu chiến, cũng sẽ không có Chân Quân chủ trì có thể bảo vệ tính mạng!
Y dẫn theo Thiều Hoa Thương, rời khỏi nơi này.
Lý Nhất liếc nhìn bóng lưng cô độc kiêu ngạo kia, cũng không nói gì.
Người thứ hai đứng lên tỏ thái độ, chính là Mộ Dung Long Thư của Kinh quốc.
"Trên chiến trường có thể vì chiến thắng, xuất động thiên quân vạn mã cũng không sao cả. Thế nhưng trên diễn võ đài lại không thể như vậy, nơi đây nên để cho hai người phân sinh tử:
Y lạnh lùng liếc nhìn Lý Nhất: "Quán quân là của ngươi. Thế nhưng trên con đường tu hành, dẫn đầu đi trước trong một thời gian là chuyện bình thường, còn trên đường sinh tử, ngươi ta đều như nhau cả. Chúng ta còn nhiều thời gian!"
Dứt lời, y cũng quay người rời đi.
Tới tận lúc này, Khương Vọng chạy tới bên người Tào Giai, mới hiểu ra được một chút ý tứ sâu xa.
Kế Chiêu Nam sợ chết sao?
Kế Chiêu Nam sợ mất thể diện sao?
Đều không phải.
Y đứng trên Quan Hà Đài, đại biểu Tề quốc tham dự Hoàng Hà Hội, nhưng thứ cần suy xét đầu tiên chính là lợi ích của Tề quốc.
Cho nên y để lại ngày ước hẹn, rời khỏi nơi đây.
Cũng giống như Mộ Dung Long Thư hiện tại vậy.
Vẫn luôn nói, Hoàng Hà Hội cũng là một trận chiến tranh với hình thức đặc biệt. Diễn võ đài cũng là chiến trường.
Thế nhưng hiện tại Mộ Dung Long Thư nhấn mạnh chiến trường là chiến trường, diễn võ đài là diễn võ đài, ý định muốn xóa mất ấn tượng "thực lực của Cảnh quốc áp đảo thiên hạ".
Dù thế nào đi chăng nữa, không thể vây đánh Lý Nhất trên diễn võ đài được.
Ổ nơi đây có nhiều thiên kiêu như vậy, nếu thật sự lên đài vây đánh Lý Nhất.
Không khác gì cả thiên hạ bao vây Cảnh quốc cả.
Cảnh quốc bại cũng là thắng, nếu thắng thì danh tiếng truyền thiên hại Mà Mộ Dung Long Thư cũng lựa chọn từ bỏ thi đấu, cũng nói cho mọi người biết, Lý Nhất mạnh, là Lý Nhất mạnh, cũng chỉ là bước xa hơn trên con đường tu luyện mà thôi. Lần này, Cảnh quốc cũng chỉ giành được quán quân mà thôi, cũng giống với quán quân của Tề quốc vậy, không khác biệt gì cả.
Lý Nhất, hoặc nói Lý Nhất đại biểu cho Cảnh quốc, đang xây dựng khí thế áp thiên hạ.
Mà Kế Chiêu Nam và Mộ Dung Long Thự, lại liên tục đánh tan nói "Aiz." Dạ Lan Nhi của Sở quốc thở dài một hơi, làm cho người nghe đều cảm thấy đau lòng.
Nàng đứng dậy với vẻ thản nhiên: "Dạ Lan Nhi được phụ hoàng ban ân lớn lao, thế nhưng cũng không có gì có thể nói. Cảnh quốc có Thái Ngu đoạt quán quân, ta từ bỏ!"
Cũng quay người rời đi.
Cuối cùng, Hoàng Bất Đông cũng đếm ngón tay xong, ngẩn người một lát, nói với vẻ sững sờ: "Ta không có may mắn"
Cả người như càng già nua thêm vậy, đứng dậy rời đi với vẻ mệt nhọc.
Về phần Thương Minh, người có danh hiệu Thần sứ đương đại, thì thu hồi thủ thế, rời đi mà không nói lời nào.
Kim Miện tế ti Na Ma Đa cũng đứng ra nói: "Mục quốc từ bỏ trận thi đấu này. Cảnh quốc từ bỏ cả hai trận, chúng ta cũng từ bỏ một trận, coi như là một công đạo đi!"
Nét mặt của ông ta rất thần thánh, giọng điệu cũng vô cùng hùng hồn.
Làm cho Trọng Huyền Thắng đã thoát khỏi trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa đều vô cùng thán phục.
Mặc dù da mặt của Trọng Huyền Thắng hắn ta cũng không thua gì, thế nhưng can đảm lại hơi kém, hắn ta đâu dám nói những lời mặt dày như thế trên Hoàng Hà Hội này cơ chứ? Chỉ có thể nói người được thần quang của Thương Đồ Thần chiếu tới, thực sự quá lợi hại!
Nghe được những lời của Na Ma Đa, giống như Mục quốc mạnh hơn Cảnh quốc quá nhiều vậy.
Hết lần này tới lần khác Cảnh quốc lại còn không thể phản bác, mặc dù tính chất không giống, mặc dù Cảnh quốc từ bỏ hai trận là vì tích lũy khí thế cho trận này, đánh một trận ép cả thiên hạ...
Thế nhưng nếu nói cứng thì hai trận đúng là nhiều hơn so với một trận...
Năm nước bá chủ, đều chắp tay nhường ra vị trí quán quân của trận không hạn chế ra.
Dĩ nhiên là do tu vi Động Chân của Lý Nhất, thực sự là vô địch trong đám thiên kiêu dưới ba mươi tuổi, thế nhưng cũng có chút ý tứ là "chúng ta không muốn chơi với ngươi".
Đối với những thứ này, Lý Nhất vẫn luôn im lặng không nói lời nào.
Thiên kiêu nước bá chủ dần dần rời đi, khả năng vây công cũng tự nhiên là không tồn tại.
Thần Tị Ngọ của Tống quốc ngồi nghiêm chỉnh.
Khi trước hắn ta chỉnh lý mũ áo, là đã có ý quyết tử.
Thế nhưng sau khi mấy thiên kiêu của nước bá chủ rời đi, hắn ta lại nở một nụ cười, nói với vẻ thản nhiên: "Thái Ngu chân nhân hẳn là đạt được quán quân. Ta tâm phục khẩu phục, ta sẽ đứng dưới đài xem lễ, cung chúc thời khắc vinh dự này!"
Hắn ta cũng đã nhận thua.
Hiện tại cũng chỉ còn lại Trương Tuần của Đan quốc.
Có thể nói y là thiên kiêu không được mong chờ nhất trong trận đấu không hạn chế này, trận đấu mà y đánh vào thi đấu chính thức, cũng là khó khăn lắm mới chiến thắng.
Thế nhưng mà trong mắt của y lại có chiến ý.
Dựa theo lời nói của Lý Nhất khi trước nói như vậy.
Giờ phút này, nếu như y có thể đón đỡ được một kiếm của hắn ta... Đan quốc sẽ đoạt được quán quân!
Những nước bá chủ khác, đương nhiên coi thường việc dùng cách này để đoạt quán quân, mấy vị thiên kiêu tuyệt thế kia cũng không thể lên đài với mục tiêu ngăn cản một kiếm được.
Thế nhưng đối với Đan quốc mà nói... mê hoặc quá lớn!
Hầu như là cơ hội cá vượt long môn!
Trương Tuần cắn môi...
"Trương Tuần!" Quốc tướng Phí Nam Hoa của Đan quốc nhìn y, lắc đầu.
Trương Tuần im lặng nửa ngày, chiến ý trong mắt cũng rút đi.
Phí Nam Hoa quay đầu nhìn về phía diễn võ đài, nói: "Chưa tới tuổi lập nghiệp (30 tuổi), đã tới Động Chân Cảnh. Thái Ngu chân nhân được quán quân là điều hoàn toàn xứng đáng! Thiên kiêu của Đan quốc chúng ta, cũng nhận thua"
Nếu như nói Khương Vọng sáng tạo kỷ lục chiến thắng nhanh nhất trong lịch sử Hoàng Hà Hội.
Như vậy Thái Ngu chân nhân Lý Nhất, không chỉ phá kỷ lục này, càng sáng tạo ra kỷ lục đoạt giải quán quân nhanh nhất từ trước tới gi.
Một thân áo trắng bước tới, thiên kiêu các quốc gia khác đều né tránh!
Động Chân với Thần Lâm, đúng là chênh lệch quá xa, không thể vượt qua.
Sáu vị Chí Tôn đều không phát biểu ý kiến gì, hiện trường cũng không còn người nào có tư cách lên tiếng. Ánh mắt Dư Tỷ đảo qua một vòng, nói: "Giải quán quân của trận đấu không hạn chế, thuộc về Lý Nhất của Cảnh quốc!"
Người của Cảnh quốc đã bị đè nén vài ngày nay, tự nhiên hoan hô lên.
Thái Ngu chân nhân xuất hiện, nghiền ép toàn trường, không cần chém ra kiếm nào đã đoạt quán quân.
Sự tích này sẽ được ghi khắc trong lịch sử, người của Cảnh quốc cũng sẽ coi đây là vinh dự.
Chỉ có Lý Nhất đứng trên diễn võ đài là vẫn bình tĩnh như trước.
Trong mắt hầu như không có bất cứ cảm xúc nào, giống như mọi thứ đều không có quan hệ gì với hắn ta cả.