Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1768 - Chương 1768: Khi Quần Tỉnh Lóng Lánh (6)

Chương 1768: Khi quần tỉnh lóng lánh (6)

Hắn ta đứng tại vị trí trung tâm, lại như đang đứng tại thế ngoại.

Khương Vọng đứng dưới đài, lúc này mới chợt nhớ tới ban đầu tại Hoàn Chân Quan, sau khi mấy người Công Dương Bạch, Mặc Kinh Vũ rời đi, một tiếng "bịch" nhỏ bé phát ra từ trong miệng của Lý Nhất.

Cảm nhận được sự cô độc của hắn ta.

Tiển Nam Khôi ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: "Lý Nhất! Giương cờ vì Cảnh quốc chúng ta!"

Ông cũng làm như Tào Giai khi trước vậy, hai tay nâng một lá cờ, bước từng bước lên diễn võ đài.

Lý Nhất vẫn không nói lời nào, dùng một tay nhận lấy, ném thẳng lên bầu trời, giống như ném một cây lao lên trên vòm trời vậy!

Lá cờ này bắn thẳng lên trên, cũng không cần thang trời.

Mà mọi người cũng thấy được, pháp tướng của Cảnh Đế đứng thẳng lên, màn tường phía đông bắc cũng có một lá cờ hiện lên.

Đó là một con rồng đen và một con rồng trắng, đuôi rồng giao thoa, thân rồng gấp khúc, đầu rồng nhìn về hai phương hướng khác nhau, cùng cuộn lại thành một vòng xoáy.

Là Càn Khôn Du Long Kỳ!

Trong tiếng hoan hô của người Cảnh quốc, Lý Nhất bay lên trên, biến mất trong khung trời nơi xa.

Lúc đó, pháp tướng của sáu vị Chí Tôn đều ẩn đi, vị Trường Hà Long Quân tới xem thi đấu cũng đã biến mất.

Mọi người vẫn đang hoan hô, tiếc nuối, ồn ào...

Hoàng Hà Hội, đã kết thúc!

Khương Vọng đứng dưới đài, còn đang suy nghĩ những chuyện liên quan tới Lý Nhất, liên quan tới ước định lần gặp mặt thứ ba...

Bỗng nhiên, có một đám người vọt tới trước người hắn.

Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, Hứa Tượng Càn,...

tất cả mọi người đều vui vẻ cười hớn hở.

"Có nhớ không? Khương Vọng, ngươi nhớ không? Huynh nhớ được ta đã nói gì với ngươi không?"

Trọng Huyền Thắng kích động khó nhịn, mặt béo đỏ bừng, màu đỏ này tựa hồ cũng nhiễm vào trong đôi mắt hắn ta: "Ngươi sẽ làm cho tất cả mọi người chú ý, ngươi sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của Tề quốc... Ngươi làm được! Ngươi đã làm được!"

Cái trần Hứa Tượng Càn tỏa sáng, cười lớn: "Song kiêu Cản Mã Sơn chúng ta, sẽ danh truyền thiên hạt"

Yến Phủ ấm giọng cười nói: "Trước khi tới ta đã bao toàn bộ quán rượu trong Phong thành rồi, bày tiệc ba ngày, mời tất cả mọi người tham dự, ăn mừng vì thành tích của ngươi. Một đường đi tới vô cùng gian khổ, hiện tại đã thành quán quân, cũng nên nghỉ ngơi mấy ngày, ngươi đi tới nơi nào, chúng ta sẽ say ở nơi đó!"

Chiếu Vô Nhan ấn nhẹ bả vai của Tử Thư, Tử Thư cúi đầu nín nửa ngày, mới ngước mắt nhìn Khương Vọng, nói: "Ngươi quá lợi hại!"

Có người đang ăn mừng, có người đang khóc, có người đang hoan hô, có người rời đi trong cô đơn.

Trong đội ngũ của Mục quốc đang rút đi, Hách Liên Vân Vân cười hỏi: "Không đi qua nói thêm vài câu à?"

Triệu Nhữ Thành thu hồi ánh mắt, mỉm cười lắc đầu nói: "Huynh ấy có rất nhiều bạn tốt, còn có tiền đồ xán lạn, sẽ không còn không vui nữa!"

"Triệu Nhữ Thành!"

Bỗng nhiên y nghe được tiếng gọi này.

Thế là quay đầu nhìn lại.

Khương Vọng trong đám người cố gắng nhón chân lên, nhìn y từ xa, hai tay tạo thành hình loa, lớn tiếng hỏi: "Ai là ca ca?"

Sắc mặt Triệu Nhữ Thành vẫn hơi tái nhợt do bị thương nặng chưa lành, thế nhưng nụ cười vẫn rất xán lạn, hai tay cũng tạo thành hình loa, hét lớn: "Là huynh!"

Khương Vọng cao giọng hỏi: "Ta là ai?"

Triệu Nhữ Thành lớn tiếng hô lên: "Khương tam ca! Khương tam ca! Khương tam ca!"

Hai người cũng không tới gần, cứ cách một đám người mà la lớn.

Lộ ra vẻ ngây thơ...

Thế nhưng loại ngây thơ này, đại khái cũng chỉ có khi còn trẻ.

Bên người Triệu Nhữ Thành, là công chúa của Mục quốc - Hách Liên Vân Vân, cạnh người còn có một nữ ni cô mang theo áo choàng nữa.

Cộng thêm có rất nhiều người xung quanh, nên Khương Vọng không thể phân biệt quá rõ ràng từng người được.

Chỉ là gật đầu cười với bọn họ, coi như đã chào hỏi.

Hách Liên Vân Vân mỉm cười đáp lễ với dáng về vô cùng dịu dàng, vị nữ ni cô kia thì hơi sững người, rồi cũng gật đầu với hắn.

Khương Vọng đưa ra một thủ thế cho Triệu Nhữ Thành thấy, ra hiệu ngày mai gặp lại, thủ thế này cũng là một trong những thú vui đùa của bọn họ khi còn tại thành Phong Lâm, Triệu Nhữ Thành luôn có một vài ý nghĩ ngây thơ mà nhàm chán. Mà bọn họ vẫn luôn cười nhạo sự ngây thơ này, rồi lại hòa cùng sự ngây thơ này...

Triệu Nhữ Thành vẫy tay, rồi đi theo mấy người Hách Liên Vân Vân rời đi.

Trong Thiên Hạ Đài lớn như vậy, biển người tản đi thành rất nhiều dòng người. Tới từ bốn phương tám hướng, thì lúc này rời đi cũng tản theo bốn phương tám hướng.

Khương Vọng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một bóng hình quen thuộc tại phía ngoài đoàn người.

Hắn vỗ vai Trọng Huyền Thắng, nói: "A Thắng, huynh hãy dẫn mọi người trở về Tề nhai uống rượu chúc mừng trước đi. Ta còn đi nói mấy câu với bạn đã rồi tới sau"

Trọng Huyền Thắng cũng biết hắn vẫn còn một muội muội tại Vân quốc, lúc này cũng thu hồi vẻ mặt kích động, mỉm cười lôi kéo những người khác rời đi.

Mà Khương Vọng xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Diệp Thanh Vũ vẫn đang đeo lụa che mặt.

Hắn nhìn quanh một vòng, hỏi: "Ây, Diệp chân nhân đâu?"

Con ngươi tỉnh khiết như nước suối của Diệp Thanh Vũ nhìn hắn, nói:"Chúng ta cũng nắm tay đi."

"Hả?"

Mặc dù Khương Vọng không hiểu ra sao, thế nhưng vẫn thành thật vươn tay ra.

Diệp Thanh Vũ cầm lấy, mắt cười cong lên: "Chúc mừng huynh nhé, Thiên hạ đệ nhất."

Lãng Tiêu bí địa.

Một con dị thú độc giác vân văn, thân dài ba trượng đáp xuống từ không trung cực nhanh, lúc gần sát mặt đất, đột nhiên ngừng lại lơ lửng, lại lao ngược lên, xông thẳng lên trời.

"Hì hì ha ha..."

Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc rung, Quỳnh Ngọc vỡ, đang rơi rụng xuống từ trên không.

Nếu có người có thể đến gần sát nhìn kỹ, thì có thể nhìn thấy, một tiểu nữ hài như được đúc từ ngọc đang ngồi trên lưng dị thú này.

Thân thể nho nhỏ, lún sâu trong bộ lông thật dài như mây kia, nếu không có tiếng cười lanh lảnh, êm tai, thật không dễ dàng khiến người ta phát hiện.

Một con Đạp Vân Thú duy nhất trên đời, bay lúc cao lúc thấp trên không trung, thỉnh thoảng còn làm mây xanh cuồn cuộn.

Đôi tay nhỏ của nữ hài nắm chặt một nắm lông tơ thật dài, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khẩn trương lại hưng phấn. Mỗi khi lao xuống hoặc bay vụt lên, cô bé liền vội vã cuống cuồng, mỗi khi bay nhẹ nhàng, cô bé cười ra tiếng. Một tầng vân quang nhàn nhạt, quấn quanh người cô bé, khiến cho dù xóc nảy thế nào, cô bé cũng không rời khỏi trên lưng đi.

Trên đời này, người có thể ngồi trên lưng Đạp Vân Thú A Sửu vui đùa ầm 1, ngoài cha con Diệp Lăng Tiêu, Diệp Thanh Vũ, thì chỉ còn có một Khương An An.

Bình Luận (0)
Comment