Âm thanh của lễ quan giương cao, truyền đi cực lớn dưới tác dụng của đạo thuật.
Đội ngũ xuất chinh tiếp tục đi về phía trước trong một loại bầu không khí túc mục.
Tiến lên trong thành Lâm Tri vĩ đại.
Cả tòa thành vì thế mà sôi trào!
Ngày đó bọn họ ngẩng đầu rời đi thành Lâm Tri, bây giờ đã khải hoàn trở về!
Nếu có người quan sát trên không, sẽ có thể nhìn thấy, từ cửa chữ"Lễ" ở thành tây, mãi cho đến Thái miếu Hoàng thành, biển người cuốn lên từng đợt làn sóng.
Đội ngũ xuất chinh Quan Hà Đài uốn lượn trong biển người.
Sẽ có lúc trường phong phá lãng.
Khương Vọng chợt nhớ tới, lần đầu tiên hắn tới thành Lâm Tri, cũng rung động vì toà thành hùng vĩ này, cũng thấy biển người đông nghìn nghịt này mà có cảm giác, từ đó tăng thêm kiếm Nhân Hải Mang Mang vào lúc ấy.
Lúc đó, kiếm Nhân Hải Mang Mang, kiếm Sơn Xuyên Hà Lưu, kiếm Nhật Nguyệt Tinh Thần mà hắn trải qua đi vạn dặm mới ngộ ra, nhìn bằng ánh mắt hiện tại, đương nhiên có rất nhiều chỗ không đủ. Ba kiếm Thiên Địa Nhân này chỉ có hình, bên trong lại khô quắt.
Cho nên sau này hắn đã gác lại ba kiếm quá "Lớn" này, lấy kiếm Nhân Hải Mang Mang làm cơ sở, lại phát triển kiếm thức Nhân Đạo.
Thoát ly Nhân Hải Mang Mang, đi thăm dò mỗi một giọt trong bể người.
Kết hợp kinh nghiệm, suy nghĩ cùng cảm ngộ trên đường đi tới, cuối cùng hắn diễn hóa ra kiếm Lão Tướng Trì Mộ, kiếm Danh Sĩ Thất Vọng, kiếm Thân Bất Do Kỷ, kiếm Niên Thiếu Khinh Cuồng, và Tương Tư kiếm.
Cuối cùng trên Quan Hà Đài, dưới trạng thái Kiếm Tiên Nhân, hắn thống hợp tất cả mọi kiếm thức Nhân Đạo, thành tựu Nhân Tự Kiếm.
Từ ban đầu đến giờ, cấu thành một loại tuần hoàn kỳ diệu.
Lúc này gặp lại một cảnh "Biển người" này, hắn có cảm giác hoảng hốt chiều nay là chiều nào, càng theo tâm này, cũng làm kiếm này càng đầy đặn.
Một chữ "Nhân" này, chúng sinh muôn màu.
Dùng một đời để thăm dò một kiếm này cũng chưa chắc có thể đi đến cuối.
Đội ngũ ngừng lại trước Thái miếu, Khương Vọng và Trọng Huyền Tuân cũng tung người xuống ngựa.
Tất nhiên, không ai dám để ngựa đạp lên Thái miếu, hộ tướng sĩ Thiên Phúc quân tống một đường cũng chỉ có thể dừng bước tại đây.
Mà Tào Giai dẫn theo Khương Vọng, Trọng Huyền Tuân tiếp tục đi lên phía trước.
Trên quảng trường Thái miếu trang nghiêm túc mục, ba người chậm rãi bước đi.
Lúc này mặt trời treo cao, bóng dáng của bọn họ kéo rất dài trên quảng trường.
Hoàng đế Đại Tề vẫn ngồi sau bậc thềm đỏ cao cao.
Các vị hoàng tử, hoàng nữ cũng đang ngồi ở phía trước.
Hai bên đài cao vẫn là văn võ bá quan, bách tính được chọn lựa ngẫu nhiên, và lão nhân trăm tuổi có phúc có thọ.
Hết thảy đều giống như ngày "Đại Sư Lễ" ấy.
Hết thảy lại đã khác biệt.
Ngày đó tuyên thệ trước khi xuất quân.
Hôm nay đã chiến thắng trở về.
Tức thành.
Toà thành ngang đọc, vuông vức, tất cả đều chỉnh tề này, nhiều năm qua, cứ hợp quy tắc mà sừng sững tại quận Đại Trạch như vậy.
Nghe nói trước kia nó không phải như thế, mặc dù cũng hợp quy tắc, nhưng không gần như quá hà khắc giống bây giờ, dường như mỗi một chi tiết nhỏ đều phải hoàn thành đối xứng.
Nhưng trước kia thế nào, đã không có bao nhiêu người nói rõ được.
Một tòa thành thay đổi một cách vô tri vô giác, thân là người ở trong đó, rất khó phát hiện. Mọi người luôn chậm rãi tiếp nhận, chậm rãi quen thuộc.
Còn về người ngoài...
Ngoài thời điểm bí cảnh Thất Tinh Lâu mở ra, từ trước đến nay người ngoài đến Tức thành không nhiều.
Trong tất cả danh môn cao nhất của Đại Tề, nhà khép kín nhất thuộc về Đại Trạch Điền thị. Bởi vì sao, mọi người rất rõ ràng.
Mà từ khi tồn tại mà mọi người tránh đi tính danh vào ở Phụ Bật lâu, tiếng bàn luận liên quan tới tòa thành này, liên quan tới toà Phụ Bật lâu này càng ngày càng ít.
Bàn luận cái gì mà không được đâu?
Muốn chết cũng không cần hướng về phía tên điên.
Tóm lại bản thân mình đơn thuần muốn chết, còn có thể chọn kiểu chết thoải mái hơn chút.
Tộc trưởng Điền thị, Cao Xương hầu Điền Hi Lễ, bây giờ đang tham dự lễ mừng tại Lâm Tri. Một vị cường giả Thần Lâm khác trong tộc, Điền Hoán Văn đang chủ trì đại cục ở ngoài biển.
Nhưng toàn bộ Tức thành vẫn vận hành bình tĩnh mà đơn điệu như thế, không có chút gợn sóng.
Bởi vì vị kia... rất chán ghét gợn sóng.
Trí tuệ chính trị, tài năng trị chính có thể đều ở bề ngoài, quan viên Tức thành chỉ cần biết hai chuyện. Thứ nhất, tốt nhất đừng gây phiền toái cho vị kia. Thứ hai, tốt nhất là chính mình không phải phiền phức.
Bởi vì phương thức giải quyết phiền phức của vị kia quá đơn giản, đơn giản đến mức khiếm người ta không có cơ hội bù đắp, đương nhiên càng chưa nói tới chuyện đổi ý.
Hôm nay thật là ngày thời tiết tốt.
Bởi vì một lễ mừng xa ở Lâm Tri kia, thời tiết toàn bộ Tề quốc hôm nay cũng sẽ không kém.
"Người khiến trời hớn hở, trời cần hớn hở"
Đây là một câu nổi bật trong lịch sử tu hành. Có mấy vị tiên hiền trong truyền thuyết đều xứng đôi với câu nói này, không biết rốt cuộc ai là người nói. Nhưng từ đó về sau, thuật Biến Dịch Thiên Tượng trở nên đơn giản.
Đương nhiên, cái "Đơn giản" này chỉ là khái niệm tương đối, nhưng đối với loại cường quốc thiên hạ như Tề nước, đơn giản hay không thì đều là đơn giản.
Giờ phút này, không có vết tích mây trôi, vạn dặm trong vắt, ánh nắng chiếu xuống đầu tường.
Một người đầu đội đấu bồng, chiều cao bình thường, đi tới từ đầu kia quan đạo, đi vào cửa thành rộng mở. Bước đi thong dong, không vội không chậm.
Vệ binh thủ thành, Điền Tứ Phục uể oải ngáp một cái, có chút buồn ngủ của ngày mùa hè vướng trên mí mắt.
Tại quận Đại Trạch, không ai dám gây phiền phức cho Điền thị.
Mà ở Tức thành, Điền thị không tồn tại phiền phức.
Cho nên công việc thủ thành này thực sự rất nhàm chán.
Nhưng đánh cái ngáp này, gã chợt thức tỉnh, tranh thủ thời gian điều chỉnh tư thế, đứng vững, nhìn không chớp mắt.
"Mẹ nó, lỏng lẻo rồi." Gã bất an nghĩ thầm.
Dù không thú vị thế nào, thủ thành có quy củ thủ thành.
Tức thành là một tòa thành rất chú trọng "Quy củ".
Việc liên quan tới quy củ của tòa thành này, mọi người đã nhận biết rất nhiều lần, nhận biết rất sâu sắc. Họ không cần, cũng không muốn bị nhắc nhở nữa.
Người đội đấu bồng không thèm để ý tâm trạng của đám vệ binh.
Sau khi hắn ta đi theo đội ngũ vào thành qua cửa thành, đứng trên đường phố, nhìn chung quanh.
Mọi người trên đường phố đi lại với thần thái vội vàng, có ai chợt nhìn thấy ông ta, cũng chỉ tò mò, vội vàng liếc qua một chút.
Người Tức thành dường như rất lệ bận rộn, bận rộn đến mức không chứa được lòng hiếu kỳ.