Hai bên đường là phòng ốc gần giống nhau như đúc. Mái hiên, cửa sổ, tất cả bố cục, quả thực giống như trong gương. Đến cả chiêu bài của từng cửa hàng cũng được chế tạo thống nhất.
Chỉ có người trong tiệm khác biệt, nhưng quần áo mặc trên người đều cùng một loại phong cách. Giống như ở Tức thành, người ở các ngành các nghề mặc gì đều đã có công thức.
Đây thật sự là một tòa thành quá nghiêm khắc.
"Này! Nói ngươi đấy! Đừng đứng đờ giữa đường!"
Chỗ cửa thành, một vệ binh quát lớn.
Điền Tứ Phục nhìn không chớp mắt, duy trì trật tự cũng là chức trách của vệ binh. Đối với những chuyện này, gã đã tập mãi thành thói quen.
Từ nơi này nhìn về phía trước, trên cả con đường, có một loại cảm giác trật tự quái dị.
Chính giữa ngã tư đường phảng phất có một sợi dây vô hình, chia đám người trên cả con đường thành hai nửa.
Người đến, người đi, phân biệt rõ ràng.
Mà người đội đấu bồng kia vừa lúc đứng trên sợi dây vô hình kia, khá là đột ngột, đáng chú ý.
"A a được, thật ngại quá" Người đội đấu bồng ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Đó là một giọng nam tang thương.
Ông ta nói xin lỗi rất có thành ý, nhưng lại không thật sự tránh ra, hai chân như cắm xuống dưới, không nhúc nhích, vẫn đứng giữa đường.
Ông ta đánh giá trái phải, tự thở dài: "Nơi này không giống như trước kia"
"Ta nói ngươi, cái người này xảy ra chuyện gì? Nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi không nghe hiểu thật sao?" Vệ binh lên tiếng xua đuổi kia giận dữ, xách đao đi về hướng bên này, nghiêm nghị nói: "Muốn chết phải không! ?"
Người đội đấu bồng không quay đầu, mà trổ tay nhấn một cái.
Không khí tụ thành một bàn tay to lớn hơi mờ, từ trên trời giáng xuống, ép vệ binh này thành thịt băm tại chỗ!
"A a"
Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía, đám người vội vàng tới lui ầm ầm mà tan đi.
Vệ sĩ thủ thành lập tức rút đao ra khỏi vỏ, cũng có người đi gõ vang trống to.
Mà người này vẫn đứng giữa đường, phảng phất thờ ơ với hết thảy mọi chuyện.
"Vẫn luôn có người nói chuyện tử tế, luôn nói chuyện tử tế"
Ông ta lắc đầu nói: "Là người họ Điền các ngươi nghe mà không hiểu!
Điền Tứ Phục rút ra trường đao được chế tạo theo quy định, tay run lên, miệng hô hào rối bời, chân lại chưa từng đi lên phía trước nửa bước. Ai nấy đều thấy được, người đội đấu bồng này không phải là người mà bọn họ có thể đối phó...
Không biết tại sao, giờ phút này, gã ở bên ngoài nguy hiểm, không khỏi nghĩ đến, thật ra vệ binh vừa bị người kia đánh chết không phải họ Điền. Gã mới là họ Điền... Đương nhiên, họ Điển này của gã không ra sao cả, nếu không đã không phải canh giữ cửa thành ở nơi này.
Nhưng chân gã lại mềm hơn.
Người ngang nhiên ra tay giết vệ binh kia, ngay trên đầu đường cái nối với cửa thành, tiện tay cởi đấu bồng ra, ném sang một bên.
Vùi Đấu bồng chất liệu bình thường kia gào thét bay xoáy lên, âm thanh bỗng kịch liệt, chuyển thẳng vào một cửa hàng, đánh ra một cái lỗ hổng bóng loáng trong trọn tòa nhà!
Sau khi lấy đấu bồng ra, nên cũng lộ ra gương mặt trung niên râu ria xồm xoàm.
Người này lên tiếng thét dài ngay trên con đường cái: "Thế nghị đa niên, cửu sơ vấn hậu. Phù Phong Liễu thị, Liễu Khiếu đến nhà bái phỏng! Người Điền gia nào còn ở! ?"
( Thế nghị đa niên, cửu sơ vấn hậu: tình nghĩa nhiều đời, đến gửi lời hỏi thăm)
Cường giả Thần Lâm cảnh duy nhất của Phù Phong Liễu thị, Liễu Khiếu!
Người năm đó đích thân ra tay, dẫn người vây giết Điền An Bình ở quận Trường Minh, lại bị đối phương đột phá tại trận, chưa thể công thành, Liễu Khiếu!
Kẻ thù truyền kiếp của Đại Trạch Điền thị!
Vào ngày Điền Hoán Văn, Điền Hi Lễ đều không có ở đây, vào ngày thời hạn thi hành án mười năm của Điền An Bình sắp tròn tháng bảy.
Ông ta đến nhà bái phỏng!
Ông ta hỏi người Điền gia nào có ở đây, nhưng cõ lẽ cũng không cần gặp người nào khác.
Giọn nói của ông ta cuồn cuộn, bao phủ toàn thành.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Điền Tứ Phục, Liễu Khiếu kia trực tiếp bay lên, bay nhanh qua đỉnh đầu đám người hỗn loạn, xẹt qua một vòng cung sắc bén đường trrong không trung, mục tiêu chỉ thẳng chính giữa Tức thành, Phụ Bật lâu!
Thành Lâm Tri.
Trước Thái miếu, trên quảng trường, mọi người đều nghiêm túc.
Lễ quan nâng chỉ, cao giọng tuyên bố trước đan bệ: "... Hiện có người Trọng Huyền thị tên Tuân, tuyệt thế phong hoa, cạnh tranh vì nước.giương oai tại Quan Hà Đài, làm thiên hạ biết anh kiệt Đại Tề ta... Ban thưởng trăm viên Nguyên thạch, một bộ đạo thuật Hoàng giai tuyệt phẩm! Cố gắng hết lòng, làm việc ngay ngắn. Không quên chí hướng thanh vân, thường mang tấm lòng rộng lớn, khâm thử!"
Trọng Huyền Tuân áo trắng như tuyết, khom mình hành lễ tạ ơn, phong thái, dáng vẻ vẫn không thể bắt bẻ.
Phần thưởng không coi là nhẹ, nhưng đối với Trọng Huyền Tuân, cũng không thể nói là quý trọng.
Nhưng mọi người đều rõ ràng, thường ngày Hoàng Hà Hội không phải chưa từng đạt được vị trí thứ hai, không cần có lễ mừng long trọng như thế. Trọng Huyền Tuân có thể được phần thưởng này, vẫn ít nhiều dính chút ánh sáng của người đoạt giải nhất mà về lần này.
Nhưng nói đi thì phải nói lại.
Bốn chữ "Tuyệt thế phong hoa" này được tuyên đọc trên thánh chỉ, đã thấy trọn mong đợi của Thiên tử Tề quốc đối với y.
Xem như chứng nhận một phen đối với lời rằng "Đoạt hết phong hoa của người cùng thế hệ" luôn lưu truyền trong dân gian.
Còn phần thưởng khác gì đó, thật sự không quan trọng đến mức nào.
Mà quý công tử áo trắng, phong độ nhẹ nhàng, nụ cười mỉm như có như không vẫn treo bên khóe miệng, không thấy kiêu ngạo, không thấy tự ti.
Trọng Huyền Tuân cam lòng làm vai phụ, mới đủ thấy tự tin vô song của người này.
Biết rõ hôm nay là sân nhà của Khương Vọng, y cũng không định tạm thời tránh mũi nhọn chút nào.
Cho dù y sớm rời sân, tùy tiện tìm lý do đi bế quan, cũng không ai nói y cái gì. Dù sao biểu hiện của y trên Quan Hà Đài rõ như ban ngày. Mọi người lại đều biết, y là một người kiêu ngạo thế nào.
Nhưng y lại vẫn tham dự lễ mừng lần này như thường lệ, đi cùng Khương Vọng nhất định chói mắt nhất hôm nay.
Đứng ngoài quan sát vinh quang của Khương Vọng.
Thái độ kiêu ngạo này, không nói mà đã tự bộc lộ ra.
Dù có vài người cố ý muốn xem chuyện cười của y, những ý vị khinh miệt kia đều tản mạn khắp nơi phía sau áo trắng bồng bềnh của y.
Khôi danh Hoàng Hà Hội cố nhiên là vinh quang chí cao.
Nhưng chỉ một khôi danh như vậy còn chưa đủ áp chế Trọng Huyền Tuân y.
Khương Thanh Dương dĩ nhiên sặc sỡ loá mắt, nhưng sao y lại cần né tránh mũi nhọn!