Trong khúc nhạc tế trang nghiêm này, quan chủ lễ nâng chỉ đi đến trước đan bệ—— người lúc trước tuyên chỉ cho Trọng Huyền Tuân, là phó lễ quan trong lễ mừng lần này.
Người này mặc một bộ lễ phục trang nghiêm phức tạp, bước đi theo lễ, mỗi một bước đều không thể bắt bẻ.
Mặt hướng về Khương Vọng, cũng hướng về Thái miếu sau lưng Khương Vọng.
Mở ra thánh chỉ, khuôn mặt túc mục, cung kính, âm thanh của hắn, mỗi một chữ đều êm dịu, sung mãn, vừa đúng —— "Trẫm nghe ngóng: Lương tài từ thiên cổ đến nay, cần tưới bằng mưa gió; lương đống vạn dặm non sông, nên rìu đục với nhật nguyệt. Thế là dời tinh hà, tắm sắc trời, đi trên chín tầng trời.
Đất Tề có người tên Khương Vọng, mỹ ngọc thế gian.
Tuổi vừa mới mười chín, trải qua ít năm tháng.
Nhưng trong quốc chiến có công chém tướng đoạt cờ, ngự tiền có hành động anh dũng cứu giá.
Trị đất phong phát triển an dân, mang Thanh Bài nhiều lần phá trọng án.
Ngự tiền diễn võ, chứng nhận đứng thứ nhất. So sánh cùng thiên kiêu, chính là đoạt khôi thủ!
Hùng tráng.
Giương hùng phong Đại Tề ta khắp đài thiên hạ!
Một kiếm ngang trời, đã thành danh nhân gian.
Giương cờ đăng thiên, cuối cùng khiến cổ kim đều biết!
Không cần mưa gió đã chống trời, hùng tài cái thết Không cần tạo hình đã thành khí cụ, chẳng lẽ không phải Thiên Công!
Tích lũy công tước làm Thanh Dương Tử, ban thưởng chức võ sĩ Kim Qua tam phẩm, cho phép mang kiếm lên triều!
Nhật nguyệt đã tỏ, nên chiếu bảo quang.
Ban thưởng Như Ý Tiên Y, khoác lên thân tráng sĩ.
Đạo thuật Hoàng giai siêu phẩm, tự do ra vào nội kho một đời.
Ngàn viên nguyên thạch, để không mệt mỏi vì quân lương.
Một tòa dinh thự, để không có nỗi lo chuyện phàm tục.
Khanh thường nỗ lực, trẫm cũng thường khen thưởng!"
Tiếng nhạc "Phụng nguyên" kia đã dần dần nhạt đi.
Mà ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Khương Vọng trên quảng trường đều nóng bỏng!
Phong thưởng lần này quá hậu đãi!
Tước vị thăng một cấp là nghĩa phải có, không có gì để nói nhiều.
Những đạo thuật, nguyên thạch kia đều bình thường. Một tòa phủ đệ trong thành Lâm Tri đã được xưng là hậu đãi.
Duy chỉ có võ sĩ Kim Qua tam phẩm này mới là ban thưởng khiến người ta đỏ mắt tứ phong.
Võ sĩ Kim Qua chỉ là một hư chức. Đương nhiên, trên danh nghĩa nó có trách nhiệm nghi trượng trước điện, kiêm chức trách hữu hộ vệ. Nhưng luân phiên trực ban trước Thiên tử, không phải ai cũng có thể đến lượt.
Thí dụ như Đông Hoa học sĩ Lý Chính Thư, chỉ vì thường vào Đông Hoa các, địa vị tại Tề đình đã siêu nhiên đến mức nào!
Bao nhiêu người đánh vỡ đầu cũng không tranh được, cho nên điểm này cũng có thể bỏ bớt đi.
Nhưng tam phẩm này...
Chức quan tam phẩm, lấy tu vi Thần Lâm cảnh làm ngưỡng cửa.
Hiện nay Khương Vọng mới là Nội Phủ Cảnh, trên lý luận chỉ có thể làm quan ngũ phẩm. Thanh Bài tứ phẩm của hắn đã vượt cấp mà đạt được, khoảng cách từ tứ phẩm đến tam phẩm có thể gọi là lạch trời!
Đây gần như là một bước lên trời!
Tuy rằng võ sĩ Kim Qua là hư chức, nhưng phẩm giai này có ý nghĩa, từ đây hắn có thể ngang vai ngang vế với đại quan tam phẩm. Điều càng quan trọng là, sau này một khi tu vi của hắn đi lên, chức quan thực phong phù hợp phẩm giai sẽ không có cửa ải nữa!
Võ sĩ Kim Qua tam phẩm đã khiến người ta đỏ mắt vô cùng, nhưng quan lại quyền quý ở trên sân nhiều dường nào, cũng không coi là quá chấn động.
Nhưng sau chiếu thư còn thêm một câu, "Cho phép mang kiếm lên triều" !
Đây không phải chức, không phải tước, cũng không phải bổng lộc, nhưng lại đại biểu ân sủng đến cực hạn của Thiên tử Đại Tế!
Dù sao tu vi và tuổi tác Khương Vọng ở đó, đã không thể thăng quan, không thể thêm tước được nữa. Vì biểu hiện ân thưởng, Thiên tử Đại Tê chỉ có thể bày tỏ trên phương diện khác.
Đương kim trên triều, có mấy ai có thể được cho phép mang kiếm lên triều?
Không ngoài các vị Triều nghị Đại phu của Chính Sự đường, các vị thống soái Cửu Tốt của Chiến Sự đường, lại tính đến huân quý hoàng thân, cường giả trấn thế, tổng cộng không cao hơn ba mươi người.
Khương Vọng tuổi mới gần mười chín cũng đã ở trong số đó!
Đây chưa chắc không phải là một loại mong đợi!
Thiên tử cố ý để lại một vị trí cho Khương Vọng trong Chính Sự đường hoặc Chiến Sự đường Đại Tề.
Ấn thưởng còn gì hơn!
Khương Vọng đã có thể nhận thức được trọng lượng của ánh mắt.
Cảm xúc trong ánh mắt, hắn ít nhiều cũng cảm nhận được.
Trong những ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt, đầy đố kỵ, nghi ngờ,... đủ loại, thứ mà Khương Vọng nghĩ tới trong lòng, lại là câu bình phẩm được truyền bá một cách rộng rãi về đương kim thiên tử - "Kim thượng là hùng chủ cái thế, cho dù là thưởng hay là phạt, cũng không bao giờ thêm hay bớt."
("hùng chủ: vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất)
Ân cũng không thêm, phạt càng không thêm.
Hôm nay bởi vì hắn ở Quan Hà Đài này thay mặt Tề quốc giành được giải quán quân, dương uy thiên hạ, Tề thiên tử liền giành cho hắn sự ân sủng vẻ vang nhất.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như hôm nay Khương Vọng hắn đi sai một bước, khiến cho Thiên Tử nổi giận?
Hắn cũng hoàn toàn không phải có ý nói hôm nay Tề thiên tử có bao nhiêu hư tình giả nghĩa. Trên thực tế, ân thưởng lần này mà Tề thiên tử ban cho hắn, đã rất khác thường rồi. Mọi người đều có thể cảm nhận thấy, Tề Thiên Tử cực kỳ xem trọng Khương Vọng hắn.
Trong Đại Sư Lễ, sự biểu hiện của hắn đã được thiên tử vô cùng tán thưởng. Bây giờ màn trình diễn tại Quan Hà Đài, còn không có chỗ nào có thể xoi mói được, đúng là không thể nghi ngờ, đã đem về mặt mũi cho Tề quốc.
Ân thưởng dù có lớn thế nào chăng nữa, thì hắn cũng xứng đáng được nhận!
Khương Vọng chỉ muốn tự nhắc nhở bản thân, chặng đường phía trước còn rất dài, không thể thiếu thận trọng và kiên nhẫn được.
Hôm nay chính là thời khắc huy hoàng nhất của hắn ở Tề quốc.
Hắn mang danh người đứng đầu Hoàng Hà Hội, thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, đứng trước thái miếu Đại Tề, nhận ân sủng vô hạn từ Tề thiên tử.
Chức quan tam phẩm, mang kiếm vào chầu!
Tuy rằng thực quyền còn chưa tới, nhưng ít nhất trên mặt danh nghĩa, hắn đã vọt lên vào cao tầng của Tề quốc, tương lai vô cùng hứa hẹn.
Nhưng ân phạt của thiên tử, đều là do thiên tử định đoạt, nó chắc chắn sẽ biến đổi!
Hắn nên biết rõ đâu mới là nền tảng gốc rễ để lập thân.
Vinh quang trước mắt thì chỉ có thể dừng lại ở trước mắt. Tương lai như thế nào còn tùy thuộc vào hắn sẽ lựa chọn và đi như thế nào.
Khương Vọng tiến lên phía trước ba trước, từng bước từng bước vững vàng.
Không hề kiêu ngạo và cũng không hề sợ hãi.
Hắn chỉ chắp tay hành lễ thật sâu và nói: "Vi thần sẽ khắc sâu vào trong tâm khẩm, bái tạ thiên ân! Vi thần nhất định sẽ rèn giũa bản thân mà hành sự, không dám buông lỏng!"