Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1786 - Chương 1786: Hảo Nam Nhi Của Đại Tề Ta

Chương 1786: Hảo nam nhi của Đại Tề ta

Tôi Thành Hầu Lý Chính Ngôn nhìn người thiếu niên đứng trên quảng trường, nhận lấy ánh mắt chăm chú của quần chúng, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Người này ở độ tuổi còn rất trẻ đã đạt được một thành tựu vang dội, đã thế lại còn nhận được vinh quang như thế, nhưng ánh mắt hắn vẫn còn trong sáng như vậy.

Những đại nhân vật giống như ông ở tầng lớp này, đặc biệt hiểu rõ tính quan trọng của sự "tỉnh táo" Người không đủ tỉnh táo thì chỉ có thể tiến lên trong một thời gian chứ không thể tiến lên cả đời.

Một thiếu niên mới mười chín tuổi, một thiếu niên thiên kiêu cực kỳ kiêu hãnh, đứng trước vinh quang như vậy mà vẫn có thể bảo trì được sự tỉnh táo, thật đáng quý biết bao.

Chẳng trách huynh trưởng và những người khác luôn hết lời khen ngợi hắn.

Mới đầu Lý Long Xuyên kết thành bạn tốt với Khương Vọng và Trọng Huyền Thắng, tự nhiên là đứng ở phía đối lập với Trọng Huyền Tuân và Vương Di Ngô, điều này khiến ông cảm thấy có chút không hài lòng. Nhưng chỉ vì luôn tin tưởng Lý Long Xuyên và cũng biết rằng con trai mình trước giờ luôn có chừng mực, nên ông cũng không nói nhiều.

Nhưng hôm nay xem ra, nếu xem xét con cháu của tất cả các quan chức trong triều đình, thì cũng chẳng có mấy ai có thể so sánh được với Khương Vọng.

Nếu đứng dưới góc độ lợi ích mà nói, phần giao tình mà Lý Long Xuyên kết được thực sự rất đáng giá!

Nghĩ đến đây, Lý Chính Ngôn đột nhiên nở nụ cười.

Nếu để huynh trưởng của ông biết được suy nghĩ này, kiểu gì cũng mắng ông là suy xét quá nặng truyện thế tục, đến người cũng nhiễm màu thô tục rồi!

Chỉ là...

Tất cả các quan chức trong triều, người trong khắp thiên hạ danh giá này, có mấy ai có thể tránh khỏi chữ "tục" này đây?

Ông nghĩ thầm, không biết sự trong sáng và tỉnh táo trong mắt người thiếu niên này, còn giữ lại được bao lâu!

Sau khi vị chủ lễ quan tuyên chỉ xong, một đoàn hoạn quan nối đuôi nhau, tay bưng khay ngọc đựng các vật phẩm ban thưởng, theo từng hàng đi vào.

Trên chiếc khay ngọc thứ nhất là một hộp trữ vật được chế tác một cách tinh tế và mỹ lệ, trong hộp trữ vật là hàng ngàn viên nguyên thạch.

Trên chiếc khay ngọc thứ hai là địa khế, phòng khế, được đè xuống bởi một chiếc chìa khóa, đại biểu cho một tòa dinh thự ở trong thành Lâm Tri. Tề quốc đã thống trị Đông Vực trong mười mấy năm trời, đinh thự trong thành Lâm Tri không thể so sánh với nơi khác được, vì ở đây cho dù có tiền cũng khó lòng mua được. Nếu ngươi không có địa vị và quyền lực tương ứng thì cho dù có mua được cũng khó mà sống ở đây lâu dài được.

Trên chiếc khay ngọc thứ ba là một tấm ngọc bài. Đó là bằng chứng cho việc có thể tiến vào nội khố của thiên tử để lựa chọn siêu phẩm đạo thuật.

Trên chiếc khay ngọc thứ tư là một bộ y phục được gấp gọn gàng, nhìn lại thì thấy có ánh sáng rực rỡ tràn ra, chỉ là không biết bộ y phục này có gì đặc biệt.

Khương Vọng đến tận giờ phút này mới chợt bừng tỉnh nhận ra, sợ rằng bộ Như Ý tiên y này, mới chính là lễ vật quý giá nhất trong số những lễ vật hắn được ban thưởng.

Không phải là hắn có một con mắt tỉnh tường, nhìn qua một lần là có thể nhận ra bảo vật. Mà là trong số bốn vị thái giám bưng khay ngọc ra, ba vị đầu tiên chỉ là tiểu thái giám bình thường, nhưng chỉ duy nhất có vị đi cuối cùng kia là Bỉnh bút thái giám của Tư Lễ Giám, hơn thế nữa còn là vị thái giám Khâu Cát mà hắn quen biết.

Thân phận của người bưng lễ đã đặc biệt như thế, có thể đoán phần "lễ vật" này cũng không hề tầm thường.

Đặc biệt, trong ánh mắt của Khâu Cát luôn ẩn chứa ý cười, hiển nhiên gã ta rất công nhận phần lễ vật này. Đây thực là một loại ám chỉ không lời.

Nói ra thì lần ban thưởng này, Thiên Tử thật sự suy nghĩ chu toàn, cực kỳ dụng tâm. Ngay cả phần ban thưởng cuối cùng này cũng để người mà hắn đã gặp qua một lần - Khâu Cát đem lên.

Các thái giám bưng khay ngọc, lần lượt từng người từng người một tiến về phía trước, dâng phần ban thưởng lên.

Khương Vọng cũng không hề ngại ngùng, nhận hết chúng ngay trước mặt mọi người tại giữa quảng trường.

Nói một cách nghiêm khắc thì việc này quả là có chút thất lễ.

Trong tình huống bình thường, những phần lễ vật ban thưởng này sẽ được gửi tới phủ sau khi chuyện chính kết thúc. Nhưng mọi người đều biết rằng, trước khi được ban thưởng địa khế phòng khế, Khương Vọng không hề có phủ đệ của riêng mình ở thành Lâm Tri.

Hắn luôn sống trong phủ đệ của Trọng Huyền Thắng. Hắn cũng không có quản gia gì đó hay người hầu cận tương tự để thay mặt nhận phần lễ vật này...

Trước khi cá chép hóa rồng, luôn cần một khoảng thời gian bù đắp phần nền một cách kỹ lưỡng.

Đáng nhắc tới là, khi Khương Vọng nhận lấy hộp trữ vật, tay chân nhanh chóng chuyển toàn bộ thạch nguyên trong hộp trữ vật ở chiếc khay ngọc thứ nhất vào hộp trữ vật của chính mình, sau đó định đem hộp trữ vật kia trả về chỗ cũ.

Tiểu thái giám lại lùi lại một bước, tránh khỏi hắn.

Khương Vọng sững sờ một lúc mới hiểu ra, lửa giận ngay lập tức dâng lên.

Cái tên Trọng Huyền Thắng chết tiệt!

Nếu đã nói là triều đình Tề quốc ban thưởng, thì làm sao có thể tính toán chỉ li đến thế, ngay cả một cái hộp trữ vật cũng phải thu lại. Lúc đầu khi được ban danh hiệu Thanh Dương Nam, rõ ràng hắn đã bị tên béo này chơi xỏ rồi!

Trên hai bên đài cao, không ít người phát ra tiếng cười khẽ.

Họ quả nhiên không hề nghĩ tới vị thiên kiêu anh hùng trẻ tuổi của Tề quốc lại "thật thà chất phác" đến thế, nghe là được ban thưởng ngàn viên nguyên thạch thì thực sự chỉ lấy ngàn viên nguyên thạch, lại còn định trả lại hộp trữ vật!

Ban đầu còn một vài người cau mày, cho rằng hắn keo kiệt như thế, cần phải kiểm điểm lại một lần trước mặt Thiên Tử!

Khương Vọng tự trấn định chính mình, không để sự bối rối của bản thân trở lên quá rõ ràng. Hắn làm như không có chuyện gì xảy ra đem hộp trữ vật mà triều đình Tề Quốc ngự chế cất đi, sau đó lại làm như không có chuyện gì xảy ra nhìn Khâu Cát.

Khâu Cát vẫn mang nét cười ấm áp dịu dàng, không hề có ý định sẽ cười nhạo hắn. Người nâng khay ngọc cuối cùng, cũng bắt đầu tiến lên phía trước.

Đột nhiên từ trên đan bệ, Khương Vô Ưu bỗng nhiên lên tiếng:

"Người chiến thắng trong cuộc tranh đấu giữa thiên kiêu các nước là hảo nam nhỉ của Đại Tề ta"

Nàng đứng lên từ trước án kỷ, lộ ra gương mặt tươi cười anh khí mười phần: "Cô sẽ tự mình khoác bộ y phục này cho Khương Vọng."

Bình Luận (0)
Comment