Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1792 - Chương 1792: Phù Phong (2)

Chương 1792: Phù phong (2)

Ánh mắt của rất nhiều người nhìn sang Liễu Ứng Kỳ, không khỏi có chút khinh bạc.

Không ngờ Phù Phong Liễu thị, vẫn còn tồn tại tính khát máu như vậy.

Thanh âm của thiên tử, giống như cả một bầu trời, từ trên đan bệ truyền xuống, đè ép xuống: "Tuyên Hoài Bá, ngươi giải thích như thế nào đây?"

Liễu Ứng Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, giờ này mới dám chậm rãi ngẩng đầu lên, làm cho mọi người có thể nhìn thấy - Nước mắt nước mũi của ông ta đã rơi khắp mặt!

Ông ta quỳ rạp ở nơi này, trước mặt nhiều người như vậy, đau khổ khóc rống lên:

"Phụ thất kỳ tử, tộc thất kỳ tài, mấy đời tâm huyết, bị hủy trong chốc lát, trăm năm tương lai, bị một đao cắt đứt. Bệ hạ, thần làm thế nào để có thể giải thích đây?"

Câu nói này làm cho thiên tử không biết đáp lại thế nào mới tốt.

Ngày đó, ở quận Trường Minh, bất kể là có bao nhiêu lý do đi chăng nữa, việc Điền An Bình giết chết Liễu Thần Thông mà không bị xử tội chết là một sự thật không thể chối cãi.

Cho dù thiên tử có tiếc tài, hay lấy lý do nể trọng Điền thị, thì cách xử trí này cũng thực sự bất công.

Nỗi đau khổ và thương tiếc của Liễu Ứng Kỳ, ai ai cũng biết.

Ông ta đường đường là một thế tập bá tước, bây giờ lại khóc thành bộ dạng như thế này, thật khiến cho mọi người thương cảm.

Trong kiểu tình huống như thế này, tất nhiên là nên để thừa tướng ra mặt.

Nhìn chung, tiêu chuẩn để đánh giá một người tướng quốc có đủ năng lực hay không, phụ thuộc vào việc người đó có thể giúp hoàng đế gánh vác trọng trách hay không. "Trách" này không phải trách nhiệm, mà là trách mắng.

Giang Nhữ Mặc sắc mặt lạnh lùng nói: "Chuyện năm đó đã phán xử từ lâu, Liễu Ứng Kỳ nhà ngươi cũng đã công nhận kết quả đó rồi. Không thể lấy một vụ mà làm hai vụ, vụ mà chúng ta đề cập tới hôm nay là tội Liễu Khiếu tự ý cường ngạnh xông vào thành!"

Liễu Ứng Kỳ gượng người dậy, quỳ thẳng lưng, cứ như thế vừa chảy nước mắt vừa nói: "Mặc dù Liễu Thần Thông là con trai của thần, nhưng từ nhỏ đã đi theo Liễu Khiếu, quan hệ của bọn họ một nửa là thầy trò, một nửa lại là cha con. Liễu Ứng Kỳ thần vô năng, không thể an ủi đứa con trai đã khuất của mình. Liễu Khiếu ở trong Thần Lâm Cảnh nhẫn nhịn mười năm, nhưng ông ta chịu không nổi nữa. Đó là lựa chọn của ông ta, thần không có cách nào có thể thay ông ta giải thích được. Bệ hạ lu Ông ta hướng về phía thiên tử, đập mạnh đầu một cái.

^ Aml Tiếng va chạm giữa trán của ông ta và nền đất vang lên.

"Liễu Khiếu sống hay chết, đều dựa vào sự phán xét của thánh thượng, Liễu thị không dám xen vào! Hôm nay Liễu Ứng Kỳ tại lễ đại điển này thất lễ, làm mất đi nghi lễ trước thái miếu, khiến cho thiên hạ chê cười, tội thần đáng chết, dám xin bệ hạ ban cho một thanh đao để thần lấy cái chết tạ tội!"

Trọng Huyền Thắng híp mắt nhìn màn kịch trước mặt, trong lòng chỉ có một câu --"Mẹ nó!"

Ai nói Liễu thị lương thiện cơ chứ?

Ai nói nhược liễu chỉ có thể phù phong? (ý chỉ người yếu đuối chỉ có thể thuận theo nghịch cảnh)

Liễu thị mà ác lên thì làm gì có chuyện của người khác!

Đầu tiên là có Liễu Khiếu với tu vi Thần Lâm, kéo Thiên An Bình chôn cùng.

Lại có thêm Liễu Ứng Kỳ ở trong lễ đại điển này, quyết tâm cùng chết với Điền Hi Lễ.

Ông ta bày ra tư thế bất quá chính mình chỉ là thuận theo huyên náo vài câu, chính là hành động thất lễ trong lễ đại điển này, đứng trước thái miếu mà lại làm mất lễ nghi như thế, đáng ra phải lấy cái chết tạ tội. Vậy còn về Điền Hi Lễ chủ động tự mình gây ra huyên náo, thiếu chút nữa còn động thủ thì phải làm thế nào?

Hình tượng của Liễu Ứng Kỳ chỉ là một người nam tử tư thái trung bình, năng lực có hạn, nhưng ông ta tuyệt đối không ngu xuẩn.

Cho dù có là một người ngu ngốc, ôm hận gần mười năm, cũng không đáng bị khinh thường.

Điền Hi Lễ muốn nhân lễ đại điển này mượn đề tài để nói chuyện của mình, ông ta chính là muốn mượn chuyện Liễu Khiếu tiến thành, giúp Điền thị thắng được toàn bộ tiền đặt cược, đây chính là tu dưỡng của một nhà chính trị đầy đủ tư cách.

Mà Liễu Ứng Kỳ kỳ thực không có nhiều không gian để ứng phó.

Ông ta không thể lật ngược bản án năm đó vào ngày hôm nay, cũng không thể phê phán thiên tử bất công.

Vì vậy ông ta lựa chọn...

Kéo đối phương cùng chết.

Một người là Tuyên Hoài Bá đời sau liền phải di dòng, kéo một người là Cao Xương Hầu đang trong thời kỳ đỉnh cao thịnh vượng đi cùng chết.

Một người là tộc trưởng Liễu thị tộc đã sắp gần đất xa trời, kéo theo một người là tộc trưởng tộc Điền thị đang đứng trên đỉnh cấp của các danh môn cùng nhau đi chết.

Hình như cũng không tính là thiệt thòi gì.

Nhưng làm sao có thể tính toán sự sống và cái chết một cách đơn giản như vậy?

Lại có bao nhiêu người có thể làm hết các bước tính toán đó một cách ung dung bình tĩnh như thết Liễu Ứng Kỳ hôm nay quả thực khiến người ta nhìn bằng một cặp mắt khác xưa!

Ngay cả đến Tề thiên tử cũng im lặng một hồi!

Liễu Tử Kỳ bây giờ tuy rằng bày ra bộ dạng cực kỳ sợ hãi, tùy cho người định đoạt, nhưng kỳ thực ông ta hoàn toàn không hoảng SỢ.

Nếu như Liễu thị phải chịu trách nhiệm, thì dù sao chức vụ của ông ta cũng đã phải dời từ dòng chính sang dòng phụ, huyết mạch đời sau của ông ta, cũng không thể kế thừa được cái chức Tuyên Hoài Bá này.

Nếu như Liễu Tử Kỳ ông ta phải chịu trách nhiệm này, thì dù sao ông ta cũng đã chủ động xin chết rồi, còn chịu trách nhiệm như thế nào nữa!

Người ta đã không sợ chết thì không lẽ nào lại bị cái chết dọa cho sợ hãi được.

Ông ta hiện tại không có cái gì cả, ngược lại không thể nào sợ hãi bằng Điền Hi Lễ được.

Giang Nhữ Mặc thân là tướng quốc, đóng vai trò chính là để hòa hoãn xung đột giữa thiên tử và bá quan văn võ.

Bởi vì lời nói của thiên tử là lời vàng ý ngọc, một khi mở miệng thì không thể vãn hồi.

Nhưng Liễu Ứng Kỳ không hề giải thích nhiều lời với tướng quốc Giang Nhữ Mặc, từng lời từng chữ cũng chỉ muốn xin lấy sự phán xét của thánh thượng, so với Điền Hi Lễ chiết đao diện hồng, thì ông ta chỉ cầu hai chữ sinh tử.

( chiết đao diện hồng: một khi đâm lưỡi đao thì nhất thiết phải thấy máu, ý chỉ tinh thần kiên định, tuyệt đối không chùn bước cho đến khi đạt được mục đích)

Giang Nhữ Mặc cũng không nói gì thêm.

Lúc này, Điền Hi Lễ cũng bảo trì im lặng.

Không có chỉ trích, không có phản bác, cũng không hề cầu khẩn, cái gì cũng không làm, chỉ là một hình thức im lặng nhận mệnh.

Đây là một sự lựa chọn thông minh.

Bình Luận (0)
Comment