Liễu Ứng Kỳ đã muốn cầu xin cái chết, quả thật là sát chiêu, nhưng bên trong vẫn có hàm ý dùng cái chết để ép thiên tử. Liễu Ứng Kỳ đã không còn gì cả, ông ta cũng không quan tâm những thứ khác nữa, chỉ muốn cùng chết với Điền Hi Lễ.
Mà Điền Hi Lễ vừa vặn muốn làm ra một biểu hiện hoàn toàn khác biệt.
So với Liễu Ứng Kỳ bây giờ, ông ta quả thật là có chút sợ hãi. Ông ta bây giờ có cơ ngơi khang trang, quần áo lụa là, nắm đại quyền trong tay, gần như là có tất cả mọi thứ, làm sao mà có thể không sợ chết?
Vậy ông ta sẽ làm cho sự sợ hãi của mình càng trở nên rõ ràng hơn.
Người hiểu được sự sợ hãi thì mới càng cung thuận, càng phục tùng nhiều hơn.
Ông ta lấy sự "thuận" của mình để làm nổi bật lên sự "nghịch"
của Liễu Ứng Kỳ.
Vì thế đứng trước uy áp của thiên tử, ông ta im lặng không tiếng động, dùng hành động để giải thích cho câu nói, "Thần xin bệ hạ minh giám"
Bây giờ ông ta mới chính là người tùy ý để người giết phạt!
Lúc trước ông ta tùy tiện làm khó dễ Liễu Úng Kỳ, quả thực là vì khinh thường trí tuệ và lòng dũng cảm của ông ta.
Bây giờ đối phương đã nắm chắc được cơ hội đối đầu với ông ta, lấy cái chết để đổi lấy cái chết. Ông ta thực sự phá không nổi nước cờ ngoan tuyệt như thế này.
Nhưng trên bàn cờ Đại Tề này, không chỉ có mình ông ta và Liễu Ứng Kỳ đang tranh đấu với nhau, mà vẫn còn có sự tồn tại của một ý chí cao hơn tất cả mọi thứ.
Bây giờ Điển Hi Lễ ông quyết định buông xuôi hết thảy, chờ đợi sự xử trí từ Tê Đế.
Ông ta không tin vị Tê Đế hùng chủ cái thế này, lại để cho người khác thao túng quyết định của ngài. Cho dù là lấy cái chết để bức bách thì cũng có chữ "bức bách" trong đó.
Lui một bước mà nói, nếu như Tê Đế thực sự xử tử cả ông ta và Liễu Ứng Kỳ, thì việc ông ta cung thuận đi chết, với việc Liễu Ứng Kỳ bức bách để được chết là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Đây mà một lựa chọn tốt nhất cho Điền thị vào lúc này rồi!
Tê thiên tử sẽ phải bắt buộc nhớ kỹ sự trung thành và cung thuận của Điền Hi Lễ ông ta! Như thế mới không làm mất đi nhân tâm.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi quyết định của hoàng đế.
Chuyện này liên quan đến một thế tập hầu gia, một thế tập bá gia, cả hai nhà đều là danh môn ở Tề quốc, không ai dâm và không ai có khả năng thay tế thiên tử ra quyết định.
Tướng quốc không thể, hoàng hậu, thái tử, các vị hoàng nữ, hoàng tử càng không được.
Mà thiên tử cũng không duy trì sự im lặng quá lâu.
Thanh âm của ông ấy như từ Cửu Thiên rơi xuống, chậm rãi mà tràn đầy sự uy nghiêm: "Thanh Dương Tử!"
Khương Vọng đang đứng một bên im lặng quan sát trận tranh đấu giữa hai danh môn ở Tề quốc, trong một phút chốc đột nhiên sửng sốt.
Ta là ai? Ta đang làm gì? Gọi ta để làm cái gì?
Nhưng nghi hoặc thì cũng chỉ là nghi hoặc, hắn nhanh chóng kịp phản ứng, chắp tay cúi người trả lời: "Có thần!"
"Trẫm lệnh cho ngươi lập tức xuất phát đi quận Đại Thạch, bắt Liễu Khiếu về đây."
Thanh âm của Tề thiên tử không lộ ra một chút cảm xúc nào:
"Ngươi có dám đi hay không?"
Lấy tu vi Nội Phủ, lại đi bắt giữ một tu sĩ Thần Lâm, đã thế còn là một người đã hạ quyết tâm, trên thực tế việc này quả là hành động hơi xem nhẹ cường giả Thần Lâm của Tề luật, ít nhiều cũng cần một chút can đảm.
Vì Liễu Khiếu bây giờ rất có thể hoàn toàn không quan tâm ngươi là Thanh Dương Tử hay là tam phẩm võ sĩ Kim Qua!
Nhưng trên nét mặt Khương Vọng hoàn toàn không thấy một sự sợ hãi nào, thậm chí còn không nhìn thấy được một chút chẩn chừ nào.
"Có thiên uy của bệ hạ hỗ trợ, bắt giữ một tội nhân, thần có gì mà không dám?"
Hắn chỉ lạy một lạy, sau đó ngay lập tức không nói hai lời đứng lên từ trước thái miếu, đạp võ ấn ký thanh vân, bay thẳng về hướng của quận Đại Thạch.
"Có chí khí!" Trọng Huyền Thắng trong lòng khen một tiếng.
Hắn ta cho rằng, chuyến đi này hoàn toàn không có chút nguy hiểm nào. Bất kể Liễu Khiếu đã giết chết Điền An Bình hay chưa, thì sự trung thành của người này với Phù Phong Liễu thị không ai có thể nghi ngờ được. Thánh thượng phái người đi bắt ông ta về chịu tội, nếu như ông ta dám phản kháng thì chính là đem sự an nguy của cả Liễu thị ra để đặt cược.
Đứng trước nguy cơ có thể phải đặt cược sinh tử, con người không thể nào không chần chừ do dự. Thân là nhân vật chính của buổi lễ đại điển ngày hôm nay, màn biểu hiện vừa rồi của Khương Vọng, đã để lộ ra dũng khí và sự trung thành của hắn, thực sự vô cùng chói mắt.
Mà trên thực tế, đối với Khương Vọng mà nói, hắn chỉ tự hỏi mình một câu hỏi - Tề thiên tử tự mình hạ chỉ, ta có cơ hội nào để cự tuyệt không?
Đáp án tất nhiên là cực kỳ rõ ràng, vì vậy hắn mới không một chút ngập ngừng, ngay lập tức lĩnh chỉ mà đi.
Còn nếu xét về sự cân nhắc giữa lợi và hại, thì trên đường đi lại suy nghĩ cẩn thận lại vậy.
Khương Vọng đã đạp thanh vân đi xa, vị hoàng đế ngồi trên long ý kia mới châm chập phát ra tiếng nói: "Tuyên Hoài Bá, Cao Xương Hầu, hai người đều đứng lên đi"
Liễu Ứng Kỳ hướng thiên tử xin được chết, thiên tử tránh mà không đáp, chỉ lệnh cho người đi bắt Liễu Khiếu về, mượn việc này để tỏ rõ thái độ bản thân.
Cái đầu tiên, việc xử trí Liễu Khiếu phải dựa vào kết quả sau cùng, rốt cuộc thì Điền An Bình đã chết hay chưa.
Cái thứ hai, phái Khương Vọng đi chính là muốn để Điền Hi Lễ và Liễu Ứng Kỳ nhìn nhận một cách rõ ràng.
Nếu nói về thiên kiêu thì Tề quốc có rất nhiều. Ngay trước mắt chính là một thiên kiêu đệ nhất thiên hạ, thiên kiêu đã giành lấy giải quán quân ở cuộc tranh đấu giữa các tuyệt đỉnh thiên kiêu của các nước ở Quan Hà Đài.
Vì thế đừng có mà cho rằng chết một cái Liễu Thần Thông thì có thể tạo nên tổn thất gì, mà cũng đừng nghĩ rằng trong gia tộc có thêm một người Điền An Bình thì có thể đủ phân lượng để làm ra cái gì.
Muốn tự bản thân cân nhắc rõ ràng!
"Thần, khấu tạ thiên ân!" Tránh được một kiếp, Điền Hi Lễ vội vã dập đầu đứng dậy.
Mà Liễu Ứng Kỳ mặc dù nước mắt trên mặt còn chưa khô, cái trán không phòng bị cũng bị đập đến chảy máu, nhưng cũng không thể không đứng dậy. Ông ta nức nở nói:
"Thần, tạ ân!"
Sự chừng phạt của thiên tử, không thể không tiếp nhận!
Ân của thiên tử, cũng không thể không nhận lấy.