Hai vị tước gia một trước một sau, đứng ở trên đài cao. Các vị quan chức cao quý khác thì lại tránh như tránh ôn thần, cách càng xa càng tốt.
Thanh âm của hoàng đế Đại Tề lại rơi xuống:
"Lễ quan, đứng trước đại điện mà làm mất đi lễ nghi thì đáng tội gì?"
Vị lễ quan chủ trì đại điện khom người nói: "Khởi bẩm bệ hạ, tội có nhiều loại, nếu như thiên tử không tức giận, thì có thể bị phạt bằng cách đánh bằng roi, bị giáng chức, bị tước đi tước vị hoặc bị xử chết!
Tề thiên tử nói: "Cao Xương Hầu và Tuyên Hoài Bá, tổ tiên đều có đóng góp to lớn cho đất nước ta, trẫm cũng thường nghĩ về họ.
Vì thế, tuy hôm nay hai ngươi bất kính, trẫm cũng có thể tha cho tội chết, nhưng tội thì vẫn phải phạt.mỗi người lĩnh năm mươi roi để cảnh cáo!"
Ông ấy hướng về phía Tào Giai nói: "Tào tướng quân, làm phiền ngươi."
Tào Giai cực kỳ quy củ thi lễ một cái: "Thần lĩnh chỉ!"
Sau đó trực tiếp giơ tay lên với Điền Hi Lễ và Liễu Ứng Kỳ: "Mời!"
Câu hỏi của Tề thiên tử có đạo lý riêng của nó.
Ông ấy dùng câu "trước đại điện làm mất đi lễ nghi" chứ không phải là câu nói của Liễu Ứng Kỳ dùng khi mong được ban chết "tại lễ đại điển này thất lễ, lại còn làm mất đi nghỉ lễ trước thái miếu".
Bởi vì làm mất đi nghỉ lễ trước thái miếu là đã mạo phạm đến tiên hoàng của các triều đại trước.
Mà nếu giảng từ phía lễ pháp, đương kim hoàng thượng đương nhiên không thể thay thế tiên hoàng của các triều đại trước khoan dung độ lượng mà xử phạt được!
Thiên tử là muốn trách tội Điền Hi Lễ cùng với Liễu Ứng Kỳ, nhưng không muốn giết họ nên mới hỏi câu này.
Lễ quan cũng hiển nhiên là lãnh hội được quân tâm.
Điền Hi Lễ một từ cũng không nói, chỉ im lặng đi xuống đài cao rồi đi lên quảng trường, nhẹ nhàng cởi bỏ lớp áo ngoài, lại rút bỏ cả nội sam, trực tiếp trước mặt bá quan văn võ, bách tính đang đứng xem, để trần phần thân trên rồi quỳ xuống.
Đây hoàn toàn không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục to lớn.
Thân phận của ông ta cao quý cỡ nào, lại phải để trần phần thân trên lĩnh phạt trước mặt bao nhiêu người mà thân phận địa vị đều không bằng ông ta.
Nhưng đây chắc chắn là kết cục tốt nhất cho chuyện này, nên ông ta im lặng chấp nhận, trước sau như một.
Liễu Ứng Kỳ hành động y chang như vậy, nhưng nét mặt thì càng buồn thảm hơn.
Tào Giai bước từng bước lớn đi xuống bên dưới đài cao, đưa tay Ta.
Tự nhiên có một người dâng lên cho ông ta một cái roi nhúng nước.
Roi này là roi chuyên dùng để hành hình, được nhúng qua thứ thủy (nước của một loại quả có gai)
Roi này mà hạ xuống hành hình, chỗ tiếp xúc với nước sẽ có cảm giác như kim châm.
Ông ta vung tay lên, roi này nổ trên không trung ba phát liên tiếp, ý nghĩa của việc này là trời đất cùng chứng kiến, pháp thú cùng nghe.
Sau đó, một roi rơi xuống - — Ba Điền Hi Lễ với tu vi Thần Lâm và Liễu Ứng Kỳ với tu vi đỉnh cấp Ngoại Lâu, đều bị roi này đánh ngã gục trên mặt đất! Khuôn mặt hai người vô cùng méo mó, đau đớn muốn kêu thành tiếng.
Hai người họ đều nghiến chặt răng, cố gắng chống người lên, từ trên mặt đất đứng dậy.
Trước thái miếu uy nghiêm, trên quảng trường rộng lớn, chỉ vang lên từng tiếng từng tiếng roi nặng nề.
Còn hai vị cao thủ thì cứ ngã gục xuống rồi lại cố gắng vùng đứng lên.
Bỗng nhiên trong tình huống như vậy, hai người mang mối thù truyền kiếp cuối cùng cũng đạt được một sự nhất trí chung đầy bị thảm.
Khương Vọng đạp bể từng đóa thanh vân, bay nhanh trong lãnh thổ Tề quốc.
Có hai con đường từ thành Lâm Tri đến quận Đại Trạch, đó là đi ngang qua quận Nhạc An hoặc là quận Tân Minh.
Cả hai quận này đều giáp ranh với quận Đại Trạch.
Không giống với lần trước đi Thất Tinh Cốc, lần này nơi hắn đi qua là quận Nhạc An.
Trên đường đi hoàn toàn không có ai ngăn cản hắn cả.
Khương Vọng chỉ sử dụng đúng nửa tiếng đồng hồ đi đường, đã có thể tiến nhập vào địa phận quận Đại Trạch. Ố trước mặt người khác thể hiện ra tốc độ cực hạn của mình quả thật là một điều không khôn ngoan, vì thế hắn cũng giữ mình lại một chút. Tất nhiên nhìn thì vẫn giống như hắn đang phá mây xé gió, nỗ lực hết mình mà đi.
Quận Đại Trạch có mười tâm thanh lớn nhỏ, trong đó Tức Thành nằm ở vị trí trung tâm. Nhìn trên bản đồ, quận Đại Trạch nhìn giống như một hình thang, hẹp ở phía đông và rộng ở phía tây.
Khương Vọng nhiều lúc vô duyên vô cớ nghĩ, Điền Gia đòi hỏi sự ngay ngắn như thế, không biết là có phải vẫn luôn muốn sửa nó thành hình vuông không.
Thanh Dương Tử sử dụng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân, tuy rằng một đường tốc hành nhưng nhìn trông cực kỳ tiêu sái, thần thái ung dung, không hề giống như đang đi bắt người, ngược lại càng giống một người đang đi dạo chơi ngoài thành, làm cho rất nhiều tu sĩ gặp hắn trên đường đều âm thầm mà ngưỡng mộ hắn.
Lúc này, Điền Tứ Phúc đang run run rẩy rấy thủ hộ ở trước cổng thành, tay trái dùng lực nắm chặt thanh yêu đao của hắn, nhưng làm cách nào cũng không thể cầm vững được.
( yêu đao: thanh đao dài đeo tên phần eo)
Cái thanh yêu đao đáng chết ngày cứ một mực run rẩy không ngừng.
Hắn ta trợn to mắt, cố gắng bày ra hình tượng của một vệ binh thủ thành uy nghiêm. Nhưng thỉnh thoảng lại có một giọt mồ hôi lăn vào bên trong mắt hắn ta, hắn ta chỉ đành hung hăng mà chớp chớp mắt vài cái, nhanh chóng loại bỏ giọt mồ hôi ấy - điều này khiến bộ dạng của hắn ta trông có chút tức cười.
Mồ hôi không ngừng túa ra ở trên trán và sau gáy của hắn ta.
Không chỉ có mình hắn ta, những vệ binh cùng đội ngũ thủ hộ ngoài cổng thành với hắn ta cũng không khá hơn là bao.
Sau khi chớp mắt dữ dội vài lần nữa, đột nhiên có một thân ảnh tiêu sái của một người thiếu niên xuất hiện trong tầm mắt của Điền Tứ Phúc.
Ban đầu, Điền Tứ Phúc còn cho rằng mình bị hoa mắt rồi, hắn ta liền cố gắng chớp mắt thêm vài lần nữa, thế mà thân ảnh đó lại càng ngày càng gần.
Người đó từ trên không trung chậm rãi đi bộ tới, tà áo xanh phấp phới trong gió, ánh mắt trong suốt sáng ngời một cách khó tả.
Một thanh trường kiếm, một tấm bạch ngọc, một con người.
Không biết tại sao, Điền Tứ Phúc lại không run rẩy nữa.
Hắn ta ấn chắc thanh yêu đao, cao giọng hỏi: "Người tới là người nào?"
Khương Vọng nắm chắc thanh kiếm, không lập tức trả lời lại.