Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1795 - Chương 1795: Ta Vi Đế Sử Như Quân Lâm

Chương 1795: Ta Vi Đế Sử Như Quân Lâm

Bởi vì cái thứ nhất mà hắn nhìn thấy khi đến Tức Thành, không phải là những vệ binh đang canh giữ bên ngoài thanh này, thậm chí còn không phải là bốn phía của tòa thành này hay sự nghiêm chỉnh quy cách của nó!

Từ khi ở xa cho đến lúc lại gần, tất nhiên thứ đầu tiên nhập vào tầm mắt hắn chính là tòa thành trì này, nhưng có một sự tồn tại khác nữa, lần đầu tiên đã lấy đi mọi ánh nhìn của hắn.

Đó là một người.

Một người với mái tóc che kín mặt, bị treo lơ lửng trên cổng thành. Trên người của ông ta có ẩn ẩn kim quang, ngọc sắc lưu chuyển, hiển nhiên là một vị tu sĩ Thần Lâm!

Mà bây giờ xuất hiện một vị tu sĩ Thần Lâm ở Tức Thành thì còn có thể là ai nữa?

Trong lòng Khương Vọng nổi lên một trận sóng gió kinh hoàng.

Hắn đến đây là vì muốn bắt Liễu Khiếu quay lại thành Lâm Tri.

Thực tế thì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Liễu Khiếu.

Hắn chỉ là muốn dựa vào sự uy nghi của Tề thiên tử để khiến cho Liễu Khiếu tự mình khoanh tay chịu trói mà thôi. Trên đường đi, sau khi hắn đã cẩn thận cân nhắc và suy nghĩ qua thì cảm thấy đây hoàn toàn không phải vấn đề gì lớn.

Liễu Khiếu chắc chắn không phải người điên, ông ta có thứ mà ông ta trân trọng và muốn bảo vệ. Vì vậy không thể nghi ngờ rằng ông ta sẽ hiểu được sự kính sợ thiên tử.

Khương Vọng không phải chưa từng nghĩ qua khi hắn đến Tức Thành thì sẽ gặp được tình cảnh như thế nào.

Phù Phong Liễu thị đã tích lũy sự hận thù sâu đậm gần mười năm, nói không chừng sẽ xúi giục Liễu Khiếu đại khai sát giới ở Tức Thành. Dù sao kết quả đều là một người chết, người này hà cớ gì chỉ giết một người Điền An Bình chứ! Khương Vọng cứ cho rằng hắn sẽ nhìn thấy một Tức Thành đổ nát.

Có khi hắn sẽ phải tìm kiếm Liễu Khiếu ở trong đống phế tích ấy, truyền đạt chỉ dụ của Tề thiên tử, sau đó sẽ bắt khóa người này đem về.

Nhưng hắn đã từng bao giờ nghĩ qua là sẽ nhìn thấy một màn trước mặt như thế này chưa?

Liễu Khiếu lấy một thân tu vi Thần Lâm Cảnh, nhân lúc các cường giả của Điền Thị đều đi ra ngoài, vào thời điểm quận Đại Trạch trống không liền tiến vào Tức Thành để giết chết Điền An Bình. Đây rõ ràng là một sự việc đã có cả mười phần nắm chắc.

Chính Khương Vọng cũng cho rằng Điền An Bình khó mà có được may mắn thoát nạn, chỉ vì trong lòng có sự kiêng kỵ, nên chỉ dám suy đoán là Điền An Bình có thể đã trốn thoát được.

Nhưng bây giờ, Liễu Khiếu lại đang bị treo ở trên cổng thành!

Làm sao có thể như thế được?

Điều này hoàn toàn đi ngược lại với lẽ thường của tu hành.

Khương Vọng hắn cho dù là danh xứng với thực là một thiên hạ đệ nhất Nội Phủ thì khi đứng trước mặt tu sĩ Thần Lâm cũng khó lòng có thể bảo toàn tính mạng. Giống vậy, Điền An Bình người đã bị khóa tu vi ð Nội Phủ Cảnh... làm sao có thể?

Điền Gia vẫn còn cường giả tu vi Thần Lâm ẩn tàng hay sao?

Hoặc là một cái trận pháp nào đó hay một con át chủ bài nào đó?

Hoặc cũng có thể là Điền An Bình đã sớm phá bỏ lệnh cấm, lặng lẽ đột phá cảnh giới rồi? --- Không nói đến chuyện chuyện này đã được thực hiện như thế nào, chẳng lẽ Đại Trạch Điền thị thực sự dám không quan tâm đến uy nghiêm của Tề thiên tử hay sao?

Khương Vọng đẻ nén lại sóng to gió lớn trong lòng mình, lớn tiếng tuyên bố: "Ta là Thanh Dương Tử, tam phẩm võ sĩ Kim Qua được hoàng đế ngự phong - Khương Vọng! Ta phụng chỉ mà tới, bắt giữ Liễu Khiếu về kinh!"

Cho dù là thế nào thì hắn cũng là phụng chỉ mà tới, không thể làm mất đi uy nghi của thiên tử, tất nhiên là phải uy nghi lẫm liệt, không hề sợ hãi.

Hắn lại nhìn người đang bị treo trên cổng thành một lần nữa, người này khí tức vẫn còn nhưng không hề nhúc nhích. Sau đó hắn nhìn sang phía vệ binh hỏi: "Người này là Liễu Khiếu hay sao?"

Điền Tứ Phúc do dự một lát, sau đó mới trả lời: "Đúng.... đúng ạ!"

Khương Vọng cũng không tiếp tục phí lời nữa, trực tiếp nói:

"Người này bây giờ ta sẽ mang đi."

Điền An Bình đang ở đâu rồi, Liễu Khiếu tại sao lại biến ra thành bộ dạng như thế này, hắn đều không muốn đi tìm tòi tra cứu, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.

Mệnh lệnh mà hắn nhận được là bắt giữ Liễu Khiếu mang về kinh, làm tốt việc này là được rồi.

Điền Tứ Phúc và những người khác kinh ngạc nhìn nhau, không dám ngăn cản nhưng cũng không có tư cách làm chủ.

Khương Vọng cũng không để ý, nhanh chóng đạp trên không trung như giẫm lên những bậc thang hư không, đi đến trước mặt Liễu Khiếu bị tóc che kín mặt và đang bị treo trên cổng thành này.

Mười ngón tay của ông ta đan chặt vào nhau, hai tay bị trói chặt bằng một sợi dây thừng rồi treo ở trên cổng thành. hơi thở cực kỳ yếu ớt nhưng rốt cuộc thì vẫn còn tồn tại.

Khương Vọng trước tiên không trực tiếp đem ông ta hạ xuống đất mà là vén mái tóc đang che trước mặt của ông ta lên. Hắn phải xác nhận lại tình trạng hiện tại của Liễu Khiếu để có thể hiểu rõ tình hình, tránh trường hợp có chuyện bất trắc xảy ra trên đường về kinh làm cho hắn không thể giải thích rõ được.

Sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt đờ đẫn với hai con mắt trợn to, môi khẽ mở. Thậm chí còn có nước bọt đang chảy dọc theo khóe miệng.

Đường đường là một tu sĩ Thần Lâm lại có bộ dạng này, chuyện gì đã xảy ra với ông ta vậy?

Ngũ thức bị phong ấn? Thần hồn bị tổn hại?

Những vệ binh đang canh giữ trước cổng Tức Thành này đang sợ hãi điều gì?

Khương Vọng cẩn thận nhìn lại đôi mắt của Liễu Khiếu nhưng không nhìn thấy được chút màu sắc sống động nào. Ông ta vẫn còn sống nhưng tinh khí và tinh thần giống như đã bị rút đi mất.

Bất luận Khương Vọng quan sát ông ta như thế nào, ông ta cũng chỉ duy trì tư thế cúi đầu, không hề động đậy.

Khương Vọng nhíu mày một cái, dùng ngón trỏ ấn vào mi tâm của người kia — Đột nhiên mái tóc của Liễu Khiếu từng sợi từng sợi như rắn độc vọt lên, đồng loạt xông lên phía trước. Khương Vọng trực tiếp tung người lùi lại phía sau, đáp xuống trên mặt đất.

"Ai cho ngươi động hắn."

Một âm thanh vang lên, đây đáng lẽ ra nên là một câu hỏi. Nhưng trong bản thân câu nói hoàn toàn không hàm chứa chút ngữ khí nghi vấn nào, ngược lại giống như một câu trần thuật, vì thế làm cho những lời này sinh ra một loại cảm giác bị áp bách đến chí mạng.

Hoặc cũng có thể nói, cảm giác áp lực này là xuất phát từ người đó.

Khương Vọng nhìn về vị trí sâu ở phía trong cổng thành. Trong cổng thành, một người mặc một chiếc áo mỏng, chân trần đạp đất, ánh mắt đờ đẫn giống như đang ngẩn người, đang đứng đó.

Điền An Bình!

Cho đến giờ phút này, những sợi tóc dữ tợn giống như những con rắn độc của Liễu Khiếu mới từ từ rủ xuống, phủ ở trước mặt ông ta.

Bình Luận (0)
Comment