Dưới tình huống không thể phong tỏa hiện trường tử vong, làm những điều này cũng coi như là cách xử lý tốt nhất. Giữ lại nhiều manh mối nhất có thể.
Khương Vọng nhận lấy cuốn tranh, mở ra xem xét.
Đây là một bức tranh vẽ theo góc độ từ trên cao nhìn xuống.
Khi đó nắng sớm còn mờ nhạt, trước cổng thành cao lớn của thành Chiếu Hành, một ông lão máu me đầy mặt đang nằm ngửa trên mặt đất lạnh lẽo, xung quanh là người đi đường chạy tán loạn... có lẽ là lúc đó vẫn quá sớm, cho nên người đi đường cũng không nhiều.
Có thể thấy được, khi ngã xuống tường thành thì Hoàng Dĩ Hành là ngửa ra sau.
Tài nghệ của họa sĩ rất cao, phác họa rõ nét cả vết máu trên mặt nạn nhân nữa, rõ ràng rành mạch, không chút mơ hồ.
Không khác gì đang quan sát hiện trường vụ án vậy.
Chỉ tiếc vẽ lại là hình tượng sau khi Hoàng Dĩ Hành ngã xuống chết mất, không có vẽ quá trình ông ta rơi xuống.
Đương nhiên, họa sĩ tới hiện trường khá muộn, chắc chắn không thể thấy được quá trình ngã xuống tường thành của nạn nhân.
Điều họa sĩ có thể làm, chính là cố gắng vẽ ra mọi chi tiết xuất hiện trong hiện trường vụ án mà họa sĩ nhìn thấy, làm cho người xem như thật sự đi tới hiện trường.
Điều khiến Khương Vọng ấn tượng nhất chính là...
Trong bức tranh này, biểu lộ trên gương mặt Hoàng Dĩ Hành rất kỳ lạ, mặc dù bị vết máu bao phủ hơn nửa gương mặt, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy, khi chết thì nạn nhân cũng không phải quá đau đớn.
Ông ta trợn tròn mắt, nhìn thẳng lên trên, dường như nhìn thẳng tới người xem tranh... cách cuộn tranh này vậy.
Khương Vọng cuộn bức tranh này lại, ngăn cách ánh mắt kia.
Cất cuốn tranh một cách cẩn thận, sau đó hắn hỏi: "Mấy vị đại nhân, còn có gì cần dặn dò nữa không?"
"Tập trung phá án đi, không nên bôi nhọ thanh danh của Bắc Nha ta" Trịnh Thế nói, đứng dậy đi ra ngoài: "Để Tạ đại phu nói với ngươi vài câu."
Dương Vị Đồng cũng theo ra, nói: "Ta sẽ đi gọi Lâm Hữu Tà tới."
Trong nháy mắt, tại sảnh Hiến Chương này, cũng chỉ còn lại Khương Vọng và Tạ Hoài An.
Mí mắt Khương Vọng bỗng giật giật.
Triều nghị Đại phu một mình lưu lại, là muốn nói về chuyện gì?
Ngoài vụ án ra còn có chuyện khác hay sao?
Hay thiên tử có phân phó bí mật nào đó?
Khương Vọng nghĩ ngợi lung tung, nhất thời không có lên tiếng.
"Ta nghe nói..." Tạ Hoài An nhìn hắn, lên tiếng nói: "Dương Thanh Tử và tên cháu trai không ra hồn của ta có chút hiểu làm?"
Lúc ấy mồ hôi lạnh trên người Khương Vọng liền lập tức túa ra.
Tốt cho cái tên Tạ Bảo Thụ nhà ngươi, người bao nhiêu lớn rồi mà vẫn còn chơi trò cáo trạng gia trưởng?
Thật là đáng ghét, đáng hận mà.
Thật đáng xấu hổ! "Đại khái.... là có một chút đi" Khương Vọng quan sát biểu tình của Tạ Hoài An, thận trọng đáp lời.
Tạ Hoài An phất phất tay: "Ta cũng chỉ là nghe thấp thoáng từ hạ nhân về chuyện này thôi, cũng sẽ không hỏi ngươi tình huống cụ thể là gì. Người trẻ tuổi mà, dễ dàng xúc động, một lời không hợp, liền sinh ra một chút mâu thuẫn cũng là hết sức bình thường"
Lão nhân cười nói: "Nếu trong đó có hiểu lầm gì, hai người các ngươi ngồi xuống nói chuyện để hiểu rõ là tốt rồi. Sau này ngày tháng còn dài, lúc còn nhỏ có chút xung đột thì tính là cái gì cơ chứ? Mười mấy năm sau nhìn lại, có khi còn coi nó là một câu chuyện thú vị, hoặc là trực tiếp cười bỏ qua! Có một câu nói là không đánh nhau thì không quen biết, có lẽ hai ngươi vẫn có thể làm bằng hữu đó!"
Đều nói Tạ Hoài An coi Tạ Bảo Thụ như con ruột của ông ta, hôm nay được chứng kiến, quả là như vậy. Ông ta đường đường là triều nghị đại phu, thế mà lại tự mình ra mặt để giải quyết vụ tranh chấp ngầm này cho cháu trai, thật là vô cùng để ý.
Xem ra ta đã trách nhầm Tạ Bảo Thụ rồi, hắn ta vẫn không có cáo trạng gia trưởng - Khương Vọng thầm nghĩ.
Tất nhiên là hắn không dám phô trương trước mặt một vị triều nghị đại phu, hắn nhanh chóng đáp lại nói: "Ngài nói phải, oan gia nên cởi không nên buộc, ta cũng luôn ghi nhớ điều này. Hôm nay trên đường gặp Bảo Thụ huynh, chúng ta còn chủ động chào hỏi huynh ấy nữa cơ."
"A, vậy sao?" Tạ Hoài An trấn an cười một tiếng: "Tấm lòng của Thanh Dương Tử thật rộng rãi và độ lượng, hoàn toàn không phải người thường. Ngược lại Bảo Thụ nhà chúng ta từ nhỏ đã được nuông chiểu, tính tình không tốt. Nói mới nhớ, Bảo Thụ còn lớn tuổi hơn ngươi nữa, nhưng lại không suy nghĩ thấu đáo bằng ngươi. Thật sự là ủy khuất cho ngươi rồi"
Cuối cùng da mặt của Khương Vọng cũng không đủ dày, chỉ nói:
"Thật ra thì cũng không có ủy khuất gì...
"Tính cách của Bảo Thụ ta biết rõ." Tạ Hoài An cam kết nói:
"Ngươi yên tâm, trở về ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn ta một trận.
Sau này tến tiểu tử đó mà còn dám bất kính với ngươi nữa, ta nhất định sẽ trừng phạt hắn ta thật nặng"
"Cái đó ngược lại cũng không đến nỗi vậy." Khương Vọng dẫu sao cũng chột dạ, không thể để Tạ Hoài An về đánh cháu trai được.
ngộ nhỡ đánh hắn ta khiến hắn ta quá ủy khuất, kể hết mọi chuyện ra thì sao...
Hắn nhanh chóng cứu vãn nói: "Thật ra con người của Bảo Thụ huynh hoàn toàn không xấu, chỉ là tính cách có chút ngay thẳng.
Giữa ta và huynh ấy, cũng không thể xem là mâu thuẫn được, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Nói rõ ràng là tốt rồi."
"Vậy thì tốt" Tạ Hoài An cười nói: "Vậy ta không làm chậm chễ Khương Vọng ngươi phá án nữa. Cả nước đều đang chú ý đến vụ án này, ngươi phải hết sức cẩn thận đó"
Khương Vọng vội vàng cáo từ: "Đa tạ Tạ đại phu nhắc nhở!"
Một người vì cháu trai lót đường, một người lại sợ bị đánh. Cả hai người thế mà lại nói chuyện với nhau thật vui vẻ.
Đi ra khỏi sảnh Hiến Chương, Khương Vọng vội lau đi đám mồ hôi lạnh trên người.
Người vẫn nên là không quá bành chướng a, quý công tử ở trong phủ triều nghị đại phu làm sao lại dễ để cho người khác ức hiếp được. Thái độ của Tạ Hoài An đây là còn tính là tốt, nếu như không tốt, dạy dỗ Khương Vọng hắn một trận thì chính là dạy dỗ hắn, ai có thể nói cái gì chứ?
Khương Vọng âm thầm nghĩ tới...
Sau này nếu muốn khi dễ Tạ Bảo Thụ, vẫn là nên để tên Trọng Huyền Thắng kia dẫn đầu. Tên mập đó da mặt dày, không sợ giáo huấn, bối cảnh sâu, cũng không sợ bị chèn ép.
Lâm Hữu Tà đầu buộc khăn xanh, đứng ở bên ngoài sảnh.
Một khoảng thời gian không gặp, khí tức trên người nàng ngưng tụ rất nhiều, tu vi tiến bộ không ít. Nhưng biểu tình vẫn hời hợt y như vậy, nàng hướng về phía Khương Vọng, quy củ hành lễ nói:
"Khương đại nhân, hạ quan phụng mệnh trợ giúp ngài đi Dương địa điều tra"