Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1818 - Chương 1818: "Người Tân Tể"

Chương 1818: "Người Tân Tể"

Giải quyết việc chung rất tốt. Khương Vọng rất thích giải quyết việc chung.

"Đồng ý" Khương Vọng thuận miệng phân phó: "Trong thời gian nửa tiếng, ta với ngươi mỗi người chia nhau đi về chuẩn bị một chút. Nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở cổng chữ nghĩa."

Lâm hữu tà kéo kéo khóe miêng. Nàng vốn là muốn nói thanh bài đến công cụ để ăn cơm cũng luôn mang theo bên người, không có cái gì cần chuẩn bị cả, nhưng nghĩ một hồi, cuối cùng nàng chỉ đáp: "Được."

Khương Vọng lại càng không nhiều lời, rời khỏi Bắc Nha, hắn vội vàng quay trở về phủ.

Không phải là hắn có đồ vật gì để trong phủ cần thiết phải mang theo bên người, mà là hắn muốn đi tìm Trọng Huyền Thắng tham khảo kế sách!

Sự việc ngày hôm nay có chút kỳ quặc. Hắn cũng đã láng máng nhìn ra một chút manh mối rồi. Nhưng những manh mối đó đều không rõ ràng, cũng không quá thực tế. Nếu như hấp tấp đi thành Chiếu Hành, nói không chừng lại đạp nên thứ không nên đạp gì đó.

Khương Thanh Dương hắn cũng không phải người không có đầu óc, nhưng cũng không phải người chuyện gì cũng muốn phân đua cao thấp. Trọng Huyền Thắng thông minh như thế, nên dùng thì vẫn phải dùng chứ!

Quân tử không phân khác biệt, thiện giả phụ thuộc vào từng trường hợp!

Trọng Huyền Thắng vốn là ở trong phủ đợi Khương Vọng, sau khi im lặng nghe Khương Vọng nói xong, phản ứng đầu tiên của hắn ta cũng là nhíu chặt chân mày nói: "Vụ án này kỳ thực rất cổ quái."

"Đúng không?" Khương Vọng đáp: "Loại người như Hoàng Dĩ Hành làm sao có thể tự sát cơ chứ? Vụ án này lại còn dính dáng đến nhiều thứ như thế, quả là khó phá mà"

Trọng Huyền Thắng nhìn hắn một cái nói: "Vụ án này tuy là có điểm cổ quái nhưng thực chất không hề khó phá."

Lời này nói ra nghe có vẻ có chút mâu thuẫn, nhưng từ miệng Trọng Huyền Thắng nói ra thì chắc chắn có đạo lí của nó.

"Làm sao bây giờ?" Khương Vọng thúc giục: "Nhanh lên đi. Ta phải ngay lập tức xuất phát rồi"

Trọng Huyền Thắng bỉu bỉu môi, cuối cùng vẫn trả lời: "Đầu tiên huynh phải hiểu rõ, tại sao thiên tử muốn điểm tên huynh đi phá ` HÀ an.

Khương Vọng cố ý bành trướng một chút: "Ta là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ đó. Phóng tầm mắt xem hết tất cả người trẻ tuổi trong triều, ta không đi thì ai đi?"

"Vậy huynh còn ở đây chậm trễ thời gian với ta làm gì?" Trọng Huyền Thắng phất phất cánh tay mập mạp của hắn ta, nói: "

Thiên hạ đệ nhất, huynh cứ trực tiếp đi giết hết là được rồi."

"Được rồi, được rồi" Khương Vọng thuận lông nói: "Mau nói cho ta biết tại sao đi"

"thuận lông: Từ ngữ mạng: Như kiểu khi bạn bè tức giận thì an ủi; giống như khi mèo con tức giận thì vuốt lông cho nó.

Trọng Huyền Thắng hừ một tiếng, sau đó mới nói: "Không phải Đại Tề rộng lớn như vậy mà không thể dùng được ai, mà là xét trên một phương diện ý nghĩa nào đó, đáng lẽ ra huynh và Hoàng Dĩ Hành phải cùng một bên mới đúng!"

Khương Vọng một chút liền hiểu rõ: "Như vậy để ta đi phá án này để thể hiện sự công bằng chính trực?"

Điểm quan trọng của sự việc này chính là, thân phận của hắn ta cũng không phải sinh ra và lớn lên ở Đại Tề, nói một cách khác, hắn ta chính là đại diện cho "người Tế mới"!

Hoàng Dĩ Hành chỉ là một lá cờ xí cựu dương quan chức quy hóa mà Khương Vọng với chức vụ tam phẩm võ sĩ Kim Qua, thì lại là một lá đại kỳ.

Khi hắn bày ra Thiên Thái Hoàng Kỳ ở trong tử vi ở Quan Hà Đài thì tự bản thân hắn cũng dựng lên một tấm đại kỳ của "người Tề mới" rồi.

Ở Tề quốc, cái tên "Khương Vọng" này chính là đại biểu cho một thế hệ "người Tê mới" có thể đạt được thành tựu và tín nhiệm.

"Nhưng vấn đề quan trọng ở chỗ..." Trọng Huyền Thắng tiếp tục nói: "Hoàng thượng đại sao lại muốn biểu hiện sự 'công bằng chính trực?"

"Đây không phải là việc lên làm sao?" Thập Tứ rất ít khi nói chuyện cùng người khác, đột nhiên lên tiếng: "Phá án không phải nên công bằng chính trực hay sao?"

Nàng còn mơ mơ hồ hồ, nhưng Khương Vọng lại nghe hiểu một cách rõ ràng.

Bởi vì phá án này thực ra đã có kết quả rồi, thiên tử cần có cái "kết quả" đó mà không có tranh cãi.

Nói trắng ra là hoàng đế muốn bảo hộ Tào Giai, không để cho phong ba bão táp này dính lên người ông ta.

Bất luận là cái chết của Hoàng Dĩ Hành có liên quan đến Tào Giai hay không.

Cuối cùng cũng không thể có liên quan được!

Cho nên Trọng Huyền Thắng mới nói vụ án này dễ phá. Bởi vì người duy nhất mà Khương Tử cần giao phó là thiên tử. Mà thiên tử thì lại có sẵn đáp án rồi.

Thân phận và vai trò của hắn chỉ là một mắt xích "công bằng chính trực" mà thôi.

Vì thế người đi phá vụ án này không phải là Lãnh Nhạc, cũng không phải là những vị bổ đầu khác, mà bắt buộc phải là hắn - Khương Thanh Dương!

"Ta biết rồi." Khương Vọng trả lời.

"Vậy cái chết của Hoàng Dĩ Hành có liên quan gì đến Tào tướng quân không?" Hắn hỏi.

"Ai mà biết được?" Trọng Huyền Thắng ngồi trên xích đu, lắc lắc đầu, xích đu chịu không nổi trọng lực như thế, liên tục phát ra tiếng cót két vang dội.

Tên mập này ý vị thâm trường nói: "Huynh mới là người giải quyết vụ án này, chân tướng của vụ án này nằm trong tay huynh"

Sự yên bình khi ở cạnh hai người bằng hữu hoàn toàn không giống với nơi khác.

Khương Vọng yên lặng ngồi một lát.

Sau đó đứng dậy nói: "Đi đây!"

Khương Vọng cũng không có gì cần chuẩn bị cả, tự đi ra chuồng ngựa dắt Diễm Chiếu theo, trên eo đeo một thanh trường kiếm, một bộ áo xanh, liền cưỡi ngựa đi ra khỏi phủ hướng về phía cổng chữ "Nghĩa".

Tất nhiên là hắn không thể ở trong thành phố náo nhiệt này mà giục ngựa phi nước đại được. Diễm Chiếu cũng rất có linh tính, đi lại rất ổn định, đã thế còn biết tránh người đi đường.

Thấy chưa, đằng trước có một lão nhân run rẩy lẩy bẩy đi tới.

Diễm Chiếu phát ra tiếng phì phì trong mũi, chuyển vó ngựa liền tránh sang bên cạnh.

Khương Vọng cũng nhìn thấy một cách rõ ràng rằng lão nhân này cũng chuyển hướng theo con ngựa.

Sau đó - "Ai da~!"

Lão nhân bắt đầu chậm rãi nằm xuống ngay đằng trước vó ngựa của Diễm Chiếu.

Hữu khí vô lực hô to: "Đụng chết người rồi."

Nếu xem từ khí tức thì người này chỉ là một người bình thường.

Trên người mặc một bộ quần áo gai, đã thế còn có hai miếng vá, nhưng được giặt một cách cực kỳ sạch sẽ.

Khương Vọng cả đầu đây hắc tuyến, hắn kéo lại dây cương, đi vòng sang bên cạnh, sợ hãi rằng Diễm Chiếu thật sự không cẩn thận dẫm chết lão nhân này.

"Ngươi không được đi." Lão nhân lại tiếp tục la to.

Bình Luận (0)
Comment