Lão nhân kêu gào ầm ĩ: "Mọi người mau đến mà xem. Đâm chết người rồi mà còn không thèm quản a!"
"Ta nói này." Khương Vọng ngồi ở trên lưng ngựa đưa mắt nhìn xuống lão nhân, lấy thanh bài ra quơ quơ ở trước mặt lão nhân:
"Ngài nếu muốn tống tiền có phải nên xem đối tượng trước hay không? Ta rất hiếu kỳ, với năng lực chuyên môn như thế này của ngài làm sao có thể sống được đến tuổi này vậy?"
Lão nhân nhổm người dậy, híp mắt nhìn tấm thanh bài một lúc, có vẻ như lão nhân đang xem đây là thật hay giả.
Sau đó lại nằm xuống...
Lão nhân tiếp tục kêu gào: "Mọi người mau đến đây mà xem, thanh bài cưỡi ngựa đâm chết người rồi!"
Đây đúng là cần tiền mà không cần mạng rồi!
Chuyện thanh bài cưỡi ngựa đâm chết người quả thật rất có tình thời sự.
Đám đông vốn chỉ đang tập trung lại một cách chậm chạp, nghe thấy điều này đột nhiên tăng nhanh tốc độ, làn người lập tức ùa tới.
Tiếng chỉ chỏ vang lên không dứt bên tai.
Nếu bây giờ mà rời đi thì thực sự nói không rõ ràng được nữa rồi.
Khương Vọng thở dài một tiếng nói: "Nếu như ngài còn vẫn không đứng dậy, ta sẽ cho Phủ Tuần Kiểm đến để giải quyết chuyện này."
"Muốn hù dọa ta?" Lão nhân trợn mắt nhìn Khương Vọng: "Ta cảnh cáo ngươi, hồi còn trẻ ta bị thương tới đầu óc, chịu không nổi bị dọa nạt. Nếu như bị ngươi dọa đến nỗi xảy ra chuyện gì không may...."
"Ta xem ngài cũng thực sự giống một người bị thương đến đầu óc. Hồi còn trẻ bị người khác đánh à?" Khương Vọng sâu kín hỏi.
"Ngươi có phải lại muốn đe dọa ta có phải không?" Lão nhân hướng khắp bốn phía la ầm lên: "Hương thân phụ lão thành Lâm Tri nhìn mà xem, ngay dưới chân của thiên tử mà một thanh bài lại cưỡi ngựa đâm chết một lão già đã ngoài tám mươi như ta, đã thế lại còn đe dọa ta, nói muốn đánh ta nữa!"
Quần chúng vây xem đều tức giận trừng mắt nhìn tới, còn có vài người hăm hở muốn làm việc nghĩa, vì dân trừ bạo, hùng hổ sắn tay áo lên.
Khương Vọng cực kỳ bất đắc dĩ.
"Được rồi, được rồi" Khương Vọng trực tiếp lấy ra một xâu đao tiền nói: "Mau chóng cầm lấy tiền rồi đi đi"
"Ngươi sớm làm như thế này có phải tốt rồi không" Lão nhân ngay lập tức lưu loát đứng dây, nhanh chóng cầm lấy xâu đao tiền trong tay Khương Vọng, vui vẻ đếm tiền.
Nhìn thấy hình ảnh này, ai mà còn không biết lão nhân này là kẻ lừa đảo tống tiền.
"Chậc!"
Đám đông chính nghĩa ô lên một tiếng rồi mau chóng tản đi.
Khương Vọng cũng không quá quan tâm, hắn liền muốn đánh ngựa đi qua.
Còn lão nhân lừa đảo tống tiền ở trên đường này, sau chuyện này, Phủ Tuần Kiểm sẽ dạy dỗ lão nhân làm sao để triệt để hối cải.
Một xâu đao tiền này, Khương Vọng hắn mà không đòi lại gấp mười lần thì quả là uổng phí chức vị thanh đao tam phẩm của hắn.
"Ai, hậu sinh cái gì đó.." Lão nhân đưa ngang một tay ra, ngăn cản ngay trước ngựa của Khương Vọng: "Gặp nhau tức là hữu duyên.
Không bằng chúng ta lại bàn một chút chuyện làm ăn khác thì thế nào?"
Thực sự có ý được voi mà đòi tiên.
Khương Vọng nhìn lão nhân một chút: "Cái gì?"
Lão nhân này tướng mạo gầy gò mảnh khảnh, nếu như không phải lão ta vừa lăn một vòng trên mặt đất, trên tay còn cầm một xâu đao tiền thì kể ra nếu nhìn qua cũng khá là ra dáng tiên phong đạo cốt.
"Sao nào, ngươi không phải thực sự cho rằng vừa rồi ta lừa tiền ngươi? Ta lớn tuổi chừng này rồi, chẳng lẽ còn làm ra chuyện đoạn tử tuyệt tôn như vậy hay sao?"
Khương Vọng nhất thời không biết nói tiếp như thế nào, lão nhân này cũng quá độc ác với bản thân rồi!
Lão nhân thuận tay đem xâu đao tiền nhét vào túi của mình, sau đó nói: "Ta vừa rồi bị ngươi làm cho kinh sợ, sợ tới mức ngã lộn nhào một cái, chẳng lẽ ngươi không nên chịu trách nhiệm hay sao? Có chút tiền này đã là rất tiện nghi cho ngươi rồi!"
Khương Vọng bị làm cho tức đến cười nói: "Ngài vừa nãy không phải nói là bị ngựa đụng ngã hay sao?"
Lão nhân phất phất tay, nói: "Cũng không khác nhau là mấy. Ý nghĩa cũng gần giống vậy. Dù sao thì chính là ngươi hại làm cho ta bị ngãt "Ngài làm sao mà ngã thì trong lòng ngài tự biết"
"Tốt nhỉ. Bây giờ ngươi còn phản bác cơ đấy." Lão nhân có vẻ tự đắc: "Nếu như ngươi không làm hại ta, vậy tại sao ngươi lại thưởng tiền cho ta?"
"Lão nhân gia, ít tạo khẩu nghiệp đi. Mấy chuyện kiểu báo ứng thì không phải là không có đâu." Khương Vọng kéo căng dây cương, cho Diễm Chiếu đi vòng qua: "Ta còn có chuyện phải đi trước, đi đây!"
Lão nhân lùi lại một bước, cũng không hiểu tại sao lại tiếp tục ngăn trước vó ngựa.
Lão nhân thổi râu nói: "Ngươi vẫn không tin lão phu hay sao? Lão phu là một người có nghề nghiệp đứng đắn được không? Ta là một người đứng đắn đó!"
Đôi đồng tử của Khương Vọng thu nhỏ lại, hắn thế nhưng không hề phát hiện ra lão nhân này ngăn Diễm Chiếu lại bằng cách nào.
Diễm Chiếu xưa nay luôn cực kỳ bướng bỉnh, giờ đây hình như cảm nhận thấy điều gì đó, vô cùng ngoan ngoãn.
"Lão nhân gia." Khương Vọng nghiêm túc nhìn lão ta: "Tốt nhất là để cho ngài biết, lòng kiên nhẫn của ta với người bình thường và với tu sĩ siêu phàm là hoàn toàn khác nhau. Bởi vì có một vài sự phẫn nộ, người bình thường sẽ không chịu nổi, vì thế nên ta mới kiềm chế lại. Bây giờ ta xin hỏi ngài, ngài chắc chắn muốn tiếp tục quấn lấy ta ở nơi này sao?"
Bất luận lão nhân này là ai, hay lão ta có bao nhiêu thâm tàng bất lộ. Đây là thành Lâm Tri!
Cho dù là rồng hay là hổ, nên quỳ thì phải quỳ. Đã thế còn phải ngoan ngoãn quỳ xuống!
"Ai da, tuổi còn trẻ như vậy, đừng có quá nghiêm túc chứ, như thế dễ xuất hiện nếp nhăn đó." Lão nhân lề mề đi lại gần, duỗi tay vuốt nhẹ bộ lông đỏ rực như lửa của Diễm Chiếu. Diễm Chiếu cũng cực kỳ ngoan ngoãn để lão ta vuốt.
Lão nhân cười lớn nói tiếp: "Không thì như thế này đi. Ngươi để ta xem tướng cho ngươi thì thế nào? Ta làm trễ nải một chút thời gian của ngươi. Coi như cái này để đền bù cho ngươi đi"
"Xem tướng?" Khương Vọng nhăn mày: "Đây chính là nghề nghiệp đứng đắn mà ngài nói?"
Lão nhân cũng không tức giận, cười híp mắt nói: "Chắc chắn là đứng đắn hơn thanh lâu quân công chứ?"
Khương Vọng nhất thời không biết nói gì mới tốt.
Lão nhân này nói cũng có lý đó chứ.
"Phí tổn một viên nguyên thạch thì thế nào?" Lão nhân duỗi một ngón tay gầy đét ra nói.