Lão nhân vừa mới lộ ra một tay liền ngay lập tức kinh ngạc cả nửa ngày.
Sau đó mới nói: "Ngươi quả thật là đã làm mới cái nhìn của ta về thiên kiêu."
Khương Vọng trả lời: "Trên thế giới này, làm gì có hai người hoàn toàn giống nhau cơ chứ. Những người mà ngài nhìn thấy đều vô cùng mới mẻ."
Lão nhân hắng giọng một cái: "Nói đi nói lại, nói chuyện đâu ra đấy như vậy, ngươi quả là người thích hợp để làm thầy xem tướng đó"
"Chẳng lẽ thầy xem tướng cảm tình lại dựa vào miệng lưỡi hay sao?" Khương Vọng cười tủm tỉm nói: "Nếu như nói chuyện đâu ra đấy, có hệ thống chính là thích hợp làm thầy xem tướng, thì ta có quen biết hai tuyệt đỉnh thiên tài. Nếu như ngài đưa ta một nghìn viên nguyên thạch, ta sẽ giới thiệu hai người đó với ngài, trở thành truyền nhân y bát của ngài, đảm bảo có thể phát quang thanh thế của môn phái ngài"
"Khôi đi" Lão nhân ghét bỏ khoát khoát tay, sau đó lại có chút tò mò nhìn Khương Vọng: "Ngươi thực sự không sợ chết sao?"
Khương Vọng không hề trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ hỏi ngược lại: "Người nam tử trẻ tuổi vừa đi qua kia, đến năm ba mươi bảy tuổi sẽ bệnh chết, để lại cô nhi quả mẫu, thực quá đáng thương.
Nếu như ngài đã có thể nhìn thấy rõ tương lai thì tại sao lại không giúp đỡ hắn ta?"
Lão nhân lại thở dài một hơi: "Thế gian sinh lão bệnh tử, khổ ách li nạn tất cả đều có số mệnh của nó, sức người làm sao mà có thể cứu vớt được?"
Khương Vọng nói: "Vậy thì sắp tới ta sẽ gặp huyết quang tai ương chính là số mênh, hay chuyện ngài đến giúp đỡ ta tiêu trừ huyết quang tai ương là số mệnh?"
Nếu như vế trước là số mệnh vậy ta cần lá bùa này có tác dụng gì? Mà nếu như vế sau là số mệnh thì ta cần gì phải mua lá bùa hộ thân này?
Nói tóm gọn lại, nếu như tất cả đều có số mệnh của nó, vậy sự tồn tại của thầy xem tướng có ý nghĩa gì cơ chứ?
Bị Khương Vọng đập vỡ chén cơm như thế, lão nhân thế mà hoàn toàn không giận dữ, cũng không tranh cái, chỉ ha ha cười lớn:
"Biết ta nhưng cũng không biết ta, không có cái gì có thể vượt qua cái này, thú vị! Cực kỳ thú vị!"
Sau khi cười xong, lão nhân lại đưa lá bùa hộ thân đến trước mặt Khương Vọng nói: "Người trẻ tuổi, lá bùa hộ thân này chỉ cần một Đao tệ liền bán cho ngươi đi!"
Khương Vọng cũng không tiếp tục từ chối nữa, lấy ra một Đao tệ đặt vào lòng bàn tay nhăn nheo như lớp vỏ cây sần sùi của lão nhân, đồng thời hắn cũng cầm lấy lá bùa hộ thân được may cực kỳ cầu thả kia.
"Nói chuyện lâu như vậy, vẫn chưa thỉnh quý tính đại danh của lão nhân gia?"
Lão nhân tự xưng "người thì gầy gò tinh thần thì tiêu tán" kia chỉ vuốt nhẹ nhàng bộ lông đỏ rực như lửa của Diễm Chiếu, sau đó cười cười mà quay đi.
Giữa thiên địa này, có một bài hát viết - "Thị phi giả tại dong nhân, khẩu dư giả lục lục bất khả cầu.
Bắc vọng nam cố tam bách niên, đấu chuyển tinh di nhất sanh hưu!"
"bài hát ý chỉ: người bình thường chính là sự phi thường, những thứ tầm thường lại không thể cầu được. Nhìn bắc xem nam cả ba trăm năm, vật đổi sao đời cả một đời không nghỉ.
Lão nhân chỉ có đi lẫn vào dòng người tấp nập, nhưng lại đi ra khỏi tầm nhìn của Khương Vọng.
Đây quả là một cảm giác cực kỳ quái dị, giống như là một sự việc nhưng xảy ra ở cả hai tầng không gian. Khương Vọng đưa mắt nhìn, cũng chỉ nhìn thấy dòng người nhộn nhịp, mà không thấy được hình bóng của lão nhân kia.
Chỉ có lá bùa hộ thân ở trong tay mới có thể nhắc nhở đoạn trải nghiệm vừa rồi là thực sự.
Hiện thế thì cực kỳ rộng lớn, thế gian này có biết bao nhiêu người tài.
Khương Vọng nhìn lá bùa hộ thân ở trong tay một lát, sau đó lật tay cất lá bùa đi, không nói thêm một từ nào nữa.
Nhẹ nhàng xoa nhẹ cổ của Diễm Chiếu, con ngựa với bộ lông đỏ thẫm tự động tiến về phía trước, ở trong thành Lâm Tri ồn ào này, cất vó phi đi, càng ngày càng xa.
Bộ lông bay trong gió, như những ngọn lửa đang phiêu động.
Khi Khương Vọng cưỡi ngựa đi tới cổng chữ "nghĩa" thì Lâm Hữu Tà đã đợi được một lúc lâu rồi.
"Khương đại nhân, ngài đến chậm rồi." Lâm Hữu Tà nhìn hắn nói.
Giọng nói và biểu tình, đều cực kỳ xa cách.
Sau khi hẹn với Lâm Hữu Tà nửa giờ sau sẽ hội họp tại đây, quay về phủ tốn không đáng bao nhiêu thời gian, chủ yếu là bị kéo lại khi ở trên đường làm cho chậm trễ thời gian.
Khương Vọng tự biết mình đuối lý, hắn rút một bức họa từ trong túi trữ vật ra, trực tiếp nói vào vấn đề chính: "Chúng ta không cần nói nhiều đến những chuyện ngoài lề đâu, Lâm bổ đầu, đây là bức họa vẽ ra tình cảnh lúc chết của Hoàng Dĩ Hành, ngươi nếu không ngại thì thử coi một chút, nhìn xem có phát hiện ra manh mối gì không"
"Ta đã xem qua rồi." Lâm Hữu Tà trả lời.
Khương Vọng:...
Hảo gia hỏa, ta thực sự cũng chỉ là lấy cái cớ thôi có được không?
Nhưng Khương đại nhân hôm nay cũng đã có chút kinh nghiệm rồi, hắn chỉ cười cười rồi nói: "Vậy không biết Lâm bổ đầu có phát hiện ra đầu mối gì không? Có muốn trao đổi một chút với ta không?"
Hắn cũng đã cực kỳ nghiêm túc nghiên cứu qua bức họa này rồi, cũng đã phát hiện ra một số điểm đáng ngờ. Hắn chính là muốn tiêu diệt một chút nhuệ khí của thanh bài truyền nhân thế gia này.
Lẫm Hữu Tà trầm mặc một lúc rồi mới nói: "Ngài có biết không?
Những chi tiết mà vị họa sư vẽ ra chỉ phơi bày tất cả những thứ chi tiết mà vị họa gia đó nhìn thấy mà thôi"
"Ta dĩ nhiên là biết" Khương Vọng nhíu mi hỏi: "Có vẫn đề gì sao?"
"Trừ phi là chính ta vẽ bức họa đó, hoặc là chính mắt ta nhìn thấy hiện trường vụ án thì ta mới có thể tìm ra được đầu mối một cách chính xác. Bây giờ cho dù có đưa ra bất kỳ một phán đoán nào, đều cũng sẽ có khả năng bị người khác ảnh hưởng, sẽ có kiểu ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo. Một thanh bài ưu tú sẽ không đưa ra lựa chọn như thế" Lâm Hữu Tà nhìn Khương Vọng một cái: "Bức họa đó chỉ có thể làm cho người khác hiểu đại khái về tình huống đó thôi."
Ta nhìn nhân gia người ta vẽ vô cùng chi tiết, chưa chắc đã không bằng ngươi, ánh mắt của người trong tranh còn cực kỳ có thần đấy - Trong lòng Khương Vọng lặng lẽ nói.
Nhưng trên mặt thì hắn lại cười nói: "Vậy chúng ta xuất phát đi"