Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1823 - Chương 1823: Khí Độ (2)

Chương 1823: Khí Độ (2)

 

----------------------------

Khương Vọng khẽ đập đùi vào hông ngựa một cái, Diễm Chiếu liền ngay lập tức như mũi tên rời khỏi cung, phi nước đại ở trên quan đạo, giống như một đường lửa lưu động.

Lâm Hữu tà vội vàng nâng người bay lên, nhanh chóng bay ở bên cạnh của Diễm Chiếu.

Diễm Chiếu chính là thiên hạ lương câu, cho dù tốc độ phi hành của Lâm Hữa Tà không hề chậm, nhưng cũng phải cố gắng hết sức thì mới đuổi kịp Khương Vọng.

Cảnh vật trên đường nhanh chóng lùi lại phía sau.

Hai người họ rất nhanh đã rời khỏi địa phận thành Lâm Tri, tiến vào trong biên giới của quận Nhạc An.

Trong lúc phi hành với tốc độ cao như thế, Lâm Hữu Tà nhịn không nổi nhìn Khương Vọng vài lần.

Thanh bài bổ đầu có thể vì phá án mà đi bôn ba khắp nơi là chuyện thường xảy ra, Lâm Hữu Tà cũng không cảm thấy có gì cực khổ.

Nhưng mình thì phải ra sức bay nhanh, tiêu hao một lượng lớn đạo nguyên, còn đối phương thì lại nhàn nhã cưỡi trên lưng ngựa, tiêu dao tự tại. Nhìn dáng vẻ hình như còn đang tu hành, hay nghiên cứu đạo thuật gì đó....Thật là làm cho người khác phải căm phẫn.

“Khương đại nhân.” Lâm Hữu Tà ở trong gió lớn khó khăn mở miệng.

Khương Vọng không có thành ý chút nào “Ừ” một tiếng, bày tỏ sự nghi vấn.

“Ngài là thiên hạ đệ nhất nội phủ, mà hạ quan chỉ là một con kiến nhỏ mới gia nhập Nội Phủ Cảnh, bất luận là khả năng dự trữ đạo nguyên hay tu vi thực lực đều không bằng ngài.”

Đây cũng là lời nói thật - Khương Vọng nghĩ.

“Sau đó thì sao?” Hắn hỏi tiếp.

Lâm Hữu Tà nói tiếp: “Nam tử vĩ đại trên thế gian, đều phải có đại khí độ.”

Khương Vọng cũng cảm khái theo: “Ngược lại cũng không cần phải câu nệ nam nữ. Lúc ở Quan Hà Đài, ta có may mắn được diện kiến Mục thiên tử, quả là khí phách to lớn, cảnh sắc tráng lệ.”

Lâm Hữu tà nghe được lời này, liền không có cách nào có thể tiếp lời, đành phải chuyển cách nói: “Ta nghe nói những người có thành tựu từ cổ chí kim đều rất chăm sóc đối với thuộc ha.”

Khương Vọng nói: “Tại sao ta lại không nghe nói gì?”

Lâm Hữu Tà:....

“Khương đại nhân vẫn nên đọc một ít sách đi.” Lời nói của Lâm Hữu Tà đã có chút cảm giác nghiến răng nghiến lợi.

“Sách sao, bản quan tất nhiên là cũng đọc rồi, bản quan có đọc qua mấy quyển đạo kinh đó.” Khương Vọng ngồi trên lưng ngựa cực kỳ tự đắc nói: “Mấy ngày trước còn thảo luận chuyện đọc sách với thập nhất hoàng tử nữa cơ.”

Ngay cả thập nhất hoàng tử cũng thảo luận với ta về chuyện đọc sách đấy!

Lâm Hữu Tà ngươi có lá gan để nghi ngờ tri thức và sự hiểu biết của thập nhất hoàng tử là không đủ hay sao?

Lâm Hữu tà quả thực không dám, nói: “Hạ quan mạo muội rồi.”

Khương Vọng cực kỳ không khách khí mà giáo huấn: “Lâm bổ đầu vẫn nên đặt tinh lực vào vụ án đi, ít nghĩ ngợi lung tung thôi.”

Càng nói càng bị làm tức giận, Lâm Hữu tà nhất quyết vững vàng ngậm chặt miệng.

Bất quá, ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Khương Vọng nghĩ chắc hắn cũng phải dành một chút thời gian ra đọc một ít sách vở thôi.

Nếu như đã mang chức quan tam phẩm, tức là hắn cũng đã gia nhập vào tầng lớp cao tầng của Tề quốc, nhưng hắn biết tầm nhìn của chính bản thân còn hạn hẹp. Cũng không thể chuyện gì cũng nhờ Trọng Huyền Thắng chỉ điểm được. Trọng Huyền Thắng cũng không thể lúc nào cũng phụng bồi hắn được.

Cổ nhân cũng nói, đi vạn con đường, đọc vạn quyển sách, đều là những phương thức để hiểu biết về thế giới, cúng là một loại tu hành.

Hắn đã đi qua cả vạn con đường, sau này vẫn còn muốn tiếp tục đi. Còn về phần vạn quyển sách, hắn đến cả bắt đầu còn chưa tính.

Lúc ban đầu khi còn ở đạo viện, hắn đọc đạo kinh cũng không hề qua loa lấy lệ, nhưng sau này khi rời khỏi quê hương thì cũng một lòng muốn trở lên mạnh mẽ, lời của tiên hiền cũng không đọc quá nhiều.

Tất nhiên những lời này hắn cũng không định nói với Lâm Hữu Tà. Dù sao hai người bọn họ cũng không phải là người cùng đường.

Chỉ là tạm thời chung đường mà thôi.

Lại nói ở đầu đường Lâm Tri, lão giả xem tướng cho Khương Vọng, lùi vào biển người, ra khỏi tầm mắt.

Lúc xuất hiện trở lại, cũng đang ở trong một không gian thần bí.

Bên trên nó tinh hà chảy ngang, tinh đồ phức tạp.

Bốn bồ rộng lớn, cảnh đêm dao động, mênh mông bát ngát.

Vô số ngôi sao tạo nên tinh đồ, giống như một mạng nhện. Bên dưới tinh đồ, bao gồm cả phía trên tinh hà, đều là bóng đêm vô tận.

“Thần Tiêu Nhân Sấu” lão giả hé mắt, nhìn một thiếu niên dáng vẻ đạo giả trước mặt.

Người kia nét mặt thanh tú, đôi mắt lại như có biển sao lưu động, mênh mông vô ngần.

Người kia mặc trên người bộ đạo bào giăng đây tinh đồ, đạo kế dùng một thanh ngọc trâm màu đen cố định.

Từ hình tượng đến khí chất, đều không phải cấp bậc mà lão giả này có thể sánh bằng.

Lão nhân bĩu môi: “Nguyễn Tù! Cớ gì cản đường?”

Chủ nhân của Quan Tinh Lâu - tòa lâu cao nhất Lâm Tri.

Giám chính Khâm Thiên Giám, tên là Nguyễn Tù!

Thiếu niên có dáng vẻ như đạo giả này, lại có lai lịch như vậy!

“Thật ra ta nên hỏi ngươi.” Nguyễn Tù nhàn nhạt nói: “Ngươi đến Lâm Tri làm gì?”

Lão nhân mặc áo tang vải thô, so với Nguyễn Tù, nhìn thế nào cũng thấy khó coi, nhìn thế nào cũng thấy không có tinh thần.

Nhưng lúc lão ta nói chuyện cũng rất có lực: “Lão phu một chưa làm ra chuyện thương thiên hại lý, hai chưa giết người cướp của, vốn dĩ không cần chuyện gì cũng phải báo cáo với ngươi.”

Nguyễn Tù chỉ thản nhiên liếc lão ta một cái, ánh mắt kia không vui cũng chẳng buồn. Tinh đồ mà bọn họ giẫm dưới chân kia, bỗng nhiên sáng lên một chút.

“Được, được.” Lão nhân hậm hực nói: “Ngươi không hoan nghênh, ta đi là được.”

Nguyễn Tù nói: “Ta ra mặt, ngươi còn có thể đi. Nếu đổi lại là người khác tới, không được như vậy đâu.”

Lão nhân bỗng nhiên cười một tiếng: “Nhìn ngươi kìa, cứ làm như Lâm Tri là hang hùm hang sói vậy. Người ở đây có hung dữ như vậy sao?”

Không đợi Nguyễn Tù đáp lời, lão ta lại duỗi cổ ra nhìn về phía sau Nguyễn Tù một chút: “Đây chính là con gái của ngươi sao?”

Cười cười khen ngợi: “Lớn lên đúng là không tồi!”

Sau lưng Nguyễn Tù, ánh sao hội tụ, tụ thành một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân.

Người kia cũng khoác một loại đạo bào giống Nguyễn Tù, đạo kế cũng giống với Nguyễn Tù.

Tướng mạo có ba phần giống nhau, lớn lên đều thanh thanh tú tú, mũi xinh như ngọc, mắt tỏa ánh sao.

Bình Luận (0)
Comment