Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1824 - Chương 1824: Ai Là Tả Đạo

Chương 1824: Ai là tả đạo

Nàng hỏi: “Cha, người kia là ai?”

Nguyễn Tù nói: “Tả đạo kì đồ, không nên nhiều lời!”

“Nguyễn Tù!” Vẻ mặt tươi cười của lão nhân cuối cùng cũng biến mất, nhìn Nguyễn Tù nói: “Vạn năm trước, ai mới là tả đạo?”

Nguyễn Tù ngay cả mí mắt cũng chả thèm nâng lên một chút, nói: “Người luôn là phải tiến về phía trước, lại càng phải nhìn về phía trước. Ngược lại, chính là tả đạo.”

Lão nhân phất tay áo nói: “Đúng là trùng mùa hạ sao nói được băng!”

Lão ta sải bước đi ra ngoài.

Trước khi ra khỏi không gian này, lão ta đột nhiên quay đầu nói: “Ngươi cho rằng, câu kia của Tả tiểu tử là giả thần giả quỷ mắng ta sao? Hắc hắc, ta lại không kiếm sống ở Lâm Tri!”

Nói xong câu đó, mới dời bước rời đi.

Chỉ còn lại cha con hai người ở trong không gian, Nguyễn Chu nhăn chiếc mũi xinh: “Người này thật vô lễ!”

Nguyễn Tù chỉ nhàn nhạt nói: “Lòng có oán khí, tự nhiên nói ra câu oán hận.”

Thân hình của y vỡ vụn như ánh sao, trở về bên trong tinh đồ.

Nguyễn Chu cũng theo đó biến mất.

Trên người Diễm Chiếu có huyết thống của một yêu thú tương đối không hề tầm thường, thể hiện về mặt tốc độ, ngày vừa vào đêm, liền vào đất Dương.

Đây cũng là quãng đường ước chừng hơn hai ngàn dặm quan đạo!

Tốc độ chạy đã vượt qua tốc độ phi hành của Lâm Hữu Tà, sức chịu đựng lại càng không cần phải nói.

Trên thực tế, đi được nửa chặng đường, Khương Vọng liền nhường ngựa, tự mình dùng tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân lên đường. Hắn cố ý dẫn theo Diễm Chiếu lên đường, thật ra chính là để chiếu cố cho tốc độ của Lâm Hữu Tà.

Lúc trước sống chết không chịu nhường ngựa, chỉ là nhìn thấy thái độ khinh kỉnh của Lâm Hữu Tà cay mắt nên cố ý làm khó mà thôi.

Càng đến gần thành Chiếu Hành, càng có thể đến gần manh mối sự thật, đạo lý này Khương Vọng hiểu được.

Hắn cũng rất tỉnh táo, ở phương diện xét án này, Lâm Hữu Tà mới là chủ lực.

“Trước tiên đến trấn Thanh Dương một chuyến, cho ngựa nghỉ ngơi một chút.” Khương Vọng ở trên không nói.

Thanh sam phần phật trong gió.

Tiên y mặc trên người mấy ngày nay, đã sớm hấp thu đủ sức mạnh, mặc dù bị kình phong kéo theo, nhưng thật ra là phồng lên vì gió, rất có ý tứ.

Khương Vọng cẩn thận nghiên cứu qua chiếc Như Ý Tiên Y này rất lâu, nhưng cũng không có manh mối gì liên quan đến Tiên cung.

Thử nghĩ mà xem, chiếc tiên y này là do Thiên Tử ban tặng, không biết đã ở trong quốc khố bao lâu, có bao nhiêu người nhìn thấy, nếu có thể là truyền thừa của Tiên cung, thì cũng sẽ không để đến hiện tại.

Y phục mà Thiên Tử ban thưởng, lúc ban thưởng, có lẽ cũng có hy vọng rằng chiếc tiên y này có thể xảy ra mối liên hệ nào đó với truyền thừa Tiên cung trên người Khương Vọng, giúp cho Khương Vọng có thu hoạch khác.

Rất nhiều người thà rằng bảo vật bị thất lạc, nằm phủ bụi bên trong kho, cũng không muốn khiến cho người khác được lợi. Khí phách của Thiên Tử, tất nhiên phải khác.

Tiếc rằng cũng không nảy sinh ra mối liên hệ gì.

Chuyện này cũng hợp tình hợp lý. Cửu Đại Tiên cung cũng không phải là một chỉnh thể, ở thời đại bọn họ thống trị, nói không chừng còn là kẻ địch của nhau. Khương Vọng có được Vân Đỉnh Tiên cung, cũng không xảy ra vướng mắc gì với truyền thừa của Van Tiên cung.

Nhưng cho dù bỏ quan nguồn gốc sâu xa, bản thân Như Ý Tiên Y quả thật là một món bảo y tương đối quý giá, được xem là ban thưởng hậu hĩnh.

Cũng mặc kệ Lâm Hữu Tà có ý kiến gì, Diễm Chiếu sải chân, liền chạy vội theo sau lưng Khương Vọng.

Rất nhanh liền đến ngoài trấn Thanh Dương, Lâm Hữu Tà xuống ngựa nói: “Khương đại nhân tự đi cho ngựa nghỉ ngơi đi, hạ quan đợi bên ngoài trấn.”

Khương Vọng vẫn luôn luôn tránh nàng ta như tránh hổ, cố ý giữ một khoảng cách với nàng ta. Sau lần mượn thuyền ở Cận Hải, hứa hẹn bỏ qua những điểm nghi vấn trên người Khương Vọng xong thì nàng ta cũng giữ vững khoảng cách rất tốt. Chưa từng tiếp xúc với Khương Vọng thêm lần nào.

Lần này mặc dù hỗ trợ phá án, nhưng thái độ vẫn rất xa cách.

Khương Vọng không nhường ngựa, nàng ta cũng thật sự cắn răng đuổi theo hồi lâu, không đuổi theo kịp, cũng không chịu mềm giọng nói một câu. Nhưng thật ra lại làm Khương Vọng tự cảm thấy ngượng ngùng, sau đó nhường ngựa lại.

Hiện tại lại đứng ngoài trấn Thanh Dương mà không vào.

Khương Vọng cầu còn không được, rất dứt khoát nói: “Bản quan đi một lát sẽ quay lại.”

Lời nói khách khí cũng không nói câu nào, dẫn Diễm Chiếu đi vào trong.

Trong trấn Thanh Dương mặc dù không có gì không thể để người khác thấy, nhưng ánh mắt của Lâm Hữu Tà này thật sự quá nhạy bén. Khương Vọng không nguyện ý tình hình của mình ở đây bộc lộ trước mắt nàng ta quá nhiều.

Hai gã trấn sảnh vũ luôn tận trách thủ ở cửa trán, vừa thấy Khương Vọng liền không nhịn nổi hoan hô. Phong chủ của bọn họ, là người đứng đầu Hoàng Hà Chi Hội! Người trấn Thanh Dương bọn họ, bây giờ đi đến đâu cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Khương Vọng cũng cười chào hỏi bọn họ, tự mình đi đến trấn sảnh.

Trời đã vào đêm, trên trấn không bằng Lâm Tri, buổi tối cũng không thấy ai đi trên đường.

Khương Vọng nhanh nhẹn bước đi, cũng không cần để người đi thông báo, lúc đi đến trấn sảnh, Độc Cô Tiểu đang diễn luyện đạo thuật ở hậu viện.

Vừa nhìn thấy Khương Vọng, Diễm Hoa vừa thành hình trong tay liền tản đi.

“Công tử! Sao lúc này ngài lại trở lại?” Nàng lộ vẻ kinh hỉ hỏi.

Lần trước gặp Khương Vọng ở Quan Hà đài, nàng đuổi theo ven đường nói với hắn mấy câu. Lúc đó Khương Vọng nói trong thời gian ngắn sẽ không quay lại trấn Thanh Dương. Nàng thất vọng thì thất vọng, nhưng vẫn biết Lâm Tri phồn hoa, mới là võ đài mà công tử nên ở.

Nàng mặc dù cũng đã siêu phàm, nhưng cũng tự biết tư chất tu hành của bản thân bình thường, nếu có thể giúp công tử xử lý tốt chuyện đất phong, thì cũng đã cống hiến một chút giá trị cho công tử rồi, đối với công tử mà nói, nàng cũng là một người có ích.

Đương nhiên, nàng hy vọng mình càng hữu dụng, càng có giá trị hơn. Cho nên không chỉ cần cù xử lý sự vụ trong trấn mà cũng vô cùng khắc khổ tu hành.

“Diễn luyện đạo thuật thì phải chuyên tâm thành kính, cho dù núi thái sơn có đổ ngay trước mắt, đạo thuật cũng không thể tiêu tán.”

Bình Luận (0)
Comment