Khương Vọng vừa liếc thấy vấn đề kia, liền chỉ điểm mấy câu cho Tiểu Tiểu.
Môn Diễm Hoa này, cũng là do hắn truyền cho Tiểu Tiểu.
Dõi khắp thiên hạ, bàn về khả năng lý giải đối với “Diễm Hoa”, có thể nói rằng hắn không thua bất kỳ ai.
Bởi vì thời gian khá gấp gáp, hắn chỉ nói thoáng qua vấn đề liền thôi, để cho Tiểu Tiểu tự mình nghiền ngẫm.
Sau đó hỏi: “Phạm Thanh Thanh đâu rồi?”
“Phạm tỷ tỷ đang tu hành ở điện Chính Thanh tu hành ạ.” Tiểu Tiểu nói: “Có cần gọi tỷ ấy đến hay không ạ?”
Khương Vọng nghĩ, hắn đã từng đáp ứng Phạm Thanh Thanh, sau khi nắm được Thanh Văn tiên điển, có thể chỉ điểm cho nàng ta. Từ trước đến nay cũng không nhàn rỗi, lần sau phải nhớ kỹ mới được.
“Không cần.” Khương Vọng nói: “Lần này ta đến Dương địa, là có hoàng mệnh trên người, phải đi luôn.”
Hắn suy nghĩ một lúc, hỏi: “Chuyện Hoàng Dĩ Hành, Trấn Phủ Sứ của quận Hành Dương bỏ mình, ngươi có biết không?”
“Vẫn chưa từng nghe qua.” Tiểu Tiểu lắc đầu, trong mắt khó nén vẻ kinh ngạc: “Sao hắn ta lại chết?”
Dù sao cũng là nhân vật có địa vị tương đối lớn giống như Điền An Thái, vậy mà nói chết liền chết rồi!
Phải biết rằng, trên trấn Thanh Dương còn có Gia thành, trên Gia thành mới là Quận phủ. Địa vị của Hoàng Dĩ Hành, dù thế nào cũng không thể thấp hơn.
Khương Vọng nói: “Đây chính là chuyện mà ta phải điều tra.”
Xem ra Thanh Bài bản xứ đã phong tỏa tin tức rất nghiêm.
“Có chuyện gì ta có thể làm không?” Tiểu Tiểu hỏi.
“Ngựa của ta ở bên ngoài, ngươi nhớ cho người chăm sóc nó cho tốt.”
Khương Vọng nhìn quanh một vòng, mọi thứ vẫn giống như trước.
Liền phân phó nói: “Ta để một món đồ trong phòng ta, trong khoảng thời gian này đừng để người khác vào.”
Tiểu Tiểu gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Khương Vọng rời khỏi trấn sảnh, đi thẳng đến chỗ ở của mình ở trấn Thanh Dương, đem bùa hộ mệnh mà thầy tướng kia đưa cho, đặt ở dưới gối.
Không chút do dự xoay người rời đi, bay vào trong bóng đêm.
“Bùa hộ mệnh” không rõ lai lịch kia, Khương Vọng cũng không định mang theo bên mình.
Thầy tướng số thần bí kia, trước mắt hắn vẫn là một sự tồn tại hoàn toàn nhìn không thấu, xem không hiểu, hắn không biết người kia có ý tốt hay không. Cũng không có lòng tin đánh cờ với loại cường giả xa lạ này.
Nói tóm lại, vẫn nên cẩn thận vẫn hơn.
Chọc không nổi, thì vẫn có thế trốn.
Hội hợp với Lâm Hữu Tà ở ngoài trấn, cùng bay về hướng thành Chiếu Hành.
Hoàng Dĩ Hành bỏ mình, hiện tại người tạm thời thay thế hắn ta xử lý chính vụ của quận Hành Dương chính là Trấn Phủ Sứ quận Xích Vĩ, Cao Thiếu Lăng.
Bên trong quận phủ quận Hành Dương, rất nhiều quan viên đều do Hoàng Dĩ Hành tự mình đề bạt, trong đó có một phần lớn là quan lại cũ của Dương quốc. Triều đình Tề quốc không can thiệp đến việc này, giao toàn quyền cho Trấn Phủ Sứ, từ đó có thể nhìn thấy, triều đình Tề quốc vô cùng tự tin đối với thế cục của Dương địa.
Kế hoạch hòa hoãn của tiền tể tướng Yến Bình, bị một trận chiến hung tàn của Trọng Huyền Chử Lương phá hủy, Dương địa đúng là vật ở trong túi. Từ lúc bị xáp nhập vào bản đồ đến nay, cũng chưa gây nên tai vạ nào.
Duy chỉ có lần này, triều đình Tề quốc cũng không điều quan liêu quận Hành Dương đến tạm đảm nhiệm chức vị Trấn Phủ Sứ, mà điều Trấn Phủ Sứ quận Xích Vĩ Cao Thiếu Lăng gần đó kiêm quản, ý nghĩa trong chuyện này có vẻ sâu xa.
Sở dĩ người được chọn là Cao Thiếu Lăng chứ không phải là một người cũng ở gần khác là Điền An Thái, việc Cao Xương hầu trước đây chịu hình ở thái miếu, hiển nhiên cũng là một nhân tố ảnh hưởng quan trọng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy Cao Thiếu Lăng.
Người kia toàn thân mặc quan phục, búi tóc giấu trong mũ quan, ngay cả đai lưng cũng được đeo ở vị trí chuẩn mực, khí chất cả người toát lên vẻ vô cùng nghiêm túc.
Nhìn qua có thể thấy khí chất khác nhau một trời một vực với thiếu chủ Cao gia của bọn họ.
Thẳng thắn mà nói, con người Cao Triết, có chút nói năng tùy tiện. Đương nhiên, loại nói năng tùy tiện này so với vị huynh đệ bị mất quyền lợi thừa kế kia, thì đúng là gặp sư phụ.
Lúc này, ở trong phủ quận trưởng thành Chiếu Hành, Cao Thiếu Lăng ngồi ngay ngắn trên chủ vị, nhìn vô cùng cẩn thận, nói: “… Tình huống đại khái là như vậy, ta đã phân phó bên dưới ròi, trong lúc hai vị phá án có nhu cầu gì, trên dưới quận Hành Dương, nhất định sẽ hết sức phối hợp.”
Khương Vọng và Lâm Hữu Tà mặc dù là phụng hoàng mệnh đến tra án, đến nơi, cũng không thể không tới phủ quận trưởng bái phỏng trước. Tra án ở quận Hành Dương, chỗ cần quận phủ phối hợp rất nhiều.
Vả lại Cao Thiếu Lăng cũng tạm thời kiêm quản quận này, bọn họ cũng không có xung đột, nên ngược lại có cùng chung lợi ích… nếu như xử lý thích đáng, quận Hành Dương là kinh đô cũ của Dương quốc, làm quận trưởng của quận Hành Dương sẽ quan trọng hơn nhiều so với quận trưởng quận Xích Vĩ.
Chuyến đi này do Khương Vọng làm chủ, cho nên cũng là do Khương Vọng ra mặt giao lưu: “Chúng ta đến hiện trường xem xét trước, nếu có chuyện gì cần, lại đến quấy rầy quận phủ.”
“Không dám, không dám.” Cho đến lúc tiễn khách, Cao Thiếu Lăng mới lộ ra vẻ tươi cười: “Ngươi là bằng hữu của Cao Triết, đừng nên khách khí với bản phủ.”
Khương Vọng tất nhiên lại khách sáo một phen, sau đó cùng ra cửa với Lâm Hữu Tà.
Hắn và Cao Triết quả thật đã từng giao du một lúc, chẳng qua tính cách không hợp nhau lắm, nên đã sớm phai nhạt. Đương nhiên cũng chưa bao giờ trở mặt. Nếu phải gọi tên mối quan hệ này, thì có thể xem là bạn nhậu.
Nhắc đến lại hơi hơi thổn thức.
Phủ quận trưởng của thành Chiếu Hàng, lúc đầu là được cải biến lại từ phủ Đại tướng quân Dương quốc, cũng tức là nhà cũ của Thiên Hùng Kỷ thị.
Mặc dù đã trở thành phủ quận trưởng, nhưng loại không khí xơ xác tiêu điều này, vẫn loáng thoáng có thể cảm nhận được.
Về phần nơi đã từng là cung của Dương Vương, nơi đó thật ra vẫn được giữ lại, làm hành cung của Thiên Tử.
Cướp thành sau đại chiến đã trở thành quy tắc ngầm, sau khi tướng sĩ trải qua trận chiến sinh tử, cần phải phát tiết tâm trạng. Loại tình thế hỗn loạn này, thường không ai có thể quản lý được…
Cung Dương Vương sau khi trải qua cuộc chiến diệt quốc, vẫn có thể không chút hư tổn. Năng lực trị quân của Hung Đồ, qua đó cũng có thể thấy được chút nào.