Thật sự bởi vì Khương Vọng hiện tại tuyệt đối không phải tiểu nhân vật không quan trọng. Đây là một vị thiên kiêu tuyệt thế với chức quan tam phẩm, là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ của Đại Tề!
Lâm Hữu Tà cụp mắt, nhìn về phía bức họa kia, tập trung tại viên ngói đen còn chưa vẽ xong kia.
Đúng lúc này, một tên tiểu lại(*) vội vã đi tới, trên tay là một chiếc ngọc thiêm.
(Tiểu lại*: chức quan nhỏ không phẩm cấp thời xưa.)
"Có tin tức khẩn cấp gì sao?" Lệ Hữu Cứu hỏi.
Tiểu lại này là người của điểm liên lạc bí mật này, đương nhiên cũng nhận ra ba người bọn họ.
Cho nên hắn ta báo cáo: "Tổng bộ đầu thành Chiếu Hành gặp chuyện không may, cả nhà bị diệt!"
"Bao quát cả tổng bộ đầu kia sao?" Lâm Hữu Tà hỏi.
Tiểu lại trả lời: "Cả ông ta, trên dưới cả nhà, không một người sống sót."
Nhạc Lãnh cũng biết Khương Vọng và Lâm Hữu Tà đang điều tra vụ này, đương nhiên cũng biết cái tên tổng bộ đầu thành Chiếu Hành kia đóng vai nhân vật gì trong vụ án đó.
Cho nên hỏi: "Hiện tại đã có đầu mối gì chưa?"
Tiểu lại hơi căng thẳng, nói: "Khương đại nhân đã từng tới đó điều tra!"
Khương Vọng đã phát hiện hắn đang bị xua đuổi đi.
Hắn phải dùng toàn lực mới có thể bảo tồn tính mệnh dưới sự công kích của vị cường giả thần bí này.
Lộ tuyến chạy trốn của hắn lúc trái lúc phải, có khi còn lặp lại, thế nhưng tổng thể thì vẫn đi về phía tây.
Nói cách khác...
Cách Tề quốc ngày càng xa.
Nếu như đối phương muốn giết hắn, đã có thể giết hắn từ sớm.
Thế nhưng nếu nói đối phương không có sát ý đối với hắn, thì phần lớn công kích đã đạt tới cường độ đủ để giết chết hắn rồi. Nếu như hắn vô ý không né tránh kịp, đã chết từ lâu.
Có vẻ như đối phương cũng không sốt ruột giết chết hắn, thế nhưng cũng không ngại giết hắn đi.
Chỉ có một điều có thể xác định là, kẻ địch thần bí này, hoàn toàn đang hưởng thụ quá trình đuổi giết hắn.
Không phải là hắn không thử chuyển hướng khác đi, bỏ chạy tới một nơi trọng yếu nào đó, dẫn những cường giả khác tham dự cuộc chiến, tranh thủ sáng tạo ra một đường sống cho mình.
Thế nhưng kẻ đuổi giết lại quá mạnh, vượt xa hắn trên toàn phương vị, làm cho hắn phần lớn chỉ còn lại hai lựa chọn...
Dựa theo con đường an toàn mà đối phương chừa lại, hoặc là chết ngay tại chỗ.
Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Tuy nói "con đường an toàn", thế nhưng hắn cũng phải dùng toàn lực biểu diễn, mới có thể lách tới nơi đó.
Con đường "an toàn" này, hoàn mỹ tách khỏi tất cả các thế lực lớn trên đường di chuyển. Chỉ đi ngang qua nơi hoang dã, đường biên giới và nơi không người.
Chỉ đi về phía tây.
Chờ đợi hắn tại phía trước là cái gì, hắn không biết.
Hắn còn phải chạy trốn trong bao lâu nữa, hắn cũng không biết.
Thời gian dài đều ở trong nguy cơ sinh tử, đối với bất cứ người nào mà nói đều là một loại tra tấn cực đoan.
Thoát khỏi hoàn cảnh công bằng trên lôi đài, thoát khỏi đối thủ cùng cấp bậc, vị Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ này, mới lại nhận thức sự tàn khốc của thế giới này một lần nữa.
Trong đời thực, thường thường không có công bằng.
Không có thiên kiêu nào, là tuyệt đối không thể chết!
Bị một cường giả ít nhất cũng là Thần Lâm Cảnh đuổi giết, chính là hiện thực đang diễn ra tại lúc này.
"Nhanh hơn chút nữa, lại liều mạng hơn nữa!" Giọng nữ kỳ dị kia như đang nỉ non, tựa hồ nhấm nuốt được sự vui vẻ khi Khương Vọng đang giãy giụa chật vật.
Mà Khương Vọng trong sự giãy giụa, vẫn tiếp tục giãy giụa.
Dưới tình huống vô vọng như thế, quay đầu lại dù chết cũng không chịu khuất nhục, cũng có thể được coi là anh dũng.
Thế nhưng cố gắng giãy dụa để bắt lấy bất cứ hi vọng nào có thể bắt, mới thể hiện nội tâm một người mạnh mẽ nhường nào.
Ban đêm dài dằng dặc đã qua.
Sắc trời xé nát màn đêm thâm trầm.
Khương Vọng ngẫu nhiên liếc về phía sau vài lần trong khi rẽ ngoặt, vẫn chỉ thấy được hình dáng của người đang đuổi giết hắn mà thôi.
Chắc hẳn mình nên may mắn chỉ nhìn thấy hình dáng, nếu có thể thấy rõ ràng, cũng là lúc sát tâm của đối phương đã kiên định.
Tại Ngũ Phủ Hải, trong Vân Đỉnh Tiên Cung, từng đóa thanh vân thiện phúc liên tục bị đẩy ra ngoài. Bạch Vân đồng tử nắm chặt nắm tay nhỏ, lo lắng tới mức đầu đầy mồ hôi
Thanh vân bị đạp nát, Khương Vọng bỗng nhiên chuyển hướng từ nam tới bắc.
Hắn dùng mọi thủ đoạn, không ngừng khiêu chiến cực hạn của bản thân, làm ra lựa chọn tinh vi lẫn chuẩn xác nhất, tìm ra một con đường sống trong công kích kinh khủng kia.
Đầu tiên là chùm sáng, về sau là mũi dùi nước, hiện tại lại là đao gió như từng phiến lá bắn tới.
Bay lượn đầy trời.
Mà chỉ một bộ áo xanh khiêu vũ.
"Quá tốt, quá tốt đi! Nội Phủ trong thiên hạ, không ai có thể bằng ngươi! Để ta nhìn nhiều thứ đặc sắc hơn nữa đi..." Người phụ nữ quái dị kia bỗng nhiên hét lên the thé: "Nhiều hơn!"
Đao gió càng nhanh, càng dày đặc, càng sắc bén hơn.
Dưới thế công kinh khủng này, Khương Vọng vô ý không kịp né tránh, trên người xuất hiện vô số vết thương, ngay lập tức đã biến thành người máu!
Thế nhưng hắn lại không kêu đau một tiếng nào cả.
Bị đuổi giết từ đêm qua tới tận bây giờ, hắn không nói câu nào, hắn vẫn luôn tập trung... chạy trốn!
Phàn nàn là không có ý nghĩa, chửi bới không thể tổn thương người khác, cầu xin tha thứ cũng không làm nên chuyện gì.
Trong thời khắc nguy hiểm, hắn chỉ làm những chuyện có ích, cho nên hắn không nói lời nào!
Cố gắng kiểm soát lại cơ thể, gian nan tiến tới trong cơn bão đao gió.
Nếu như nhất định phải chết, trước khi chết còn phải chịu sự đau đớn như vậy, có đáng giá hay không?
Khương Vọng không tin cái gì là nhất định cả!
Điều hắn luôn tin tưởng, là bản thân!
Khi thanh vân vỡ nát, Trường Tương Tư linh hoạt di động, tại thời điểm Khương Vọng không thể né tránh lại đẩy ra từng luồng đao gió
Khương Vọng chưa từng nghĩ tới, một luồng đao gió lại có uy lực lớn như thế. Trường Tương Tư của hắn muốn đẩy ra, cũng phải tiếp nhận xung lực vô cùng kinh khủng, giống như giao kích với một cao thủ kiếm đạo vậy.
Đẩy, chém ngang, cắt, đâm, bổ,...
Kiếm thức cơ sở tại thân, ngoài thân pháp tuyệt diệu ra, Khương Vọng lại thể hiện ra kiến thức cơ bản về kiếm thuật vô cùng vững chắc của mình. Đây là thành quả mà hắn dùng vô số ngày đêm, đổ mồ hôi sôi nước mắt rèn luyện ra được
Mỗi một động tác, vô cùng tự nhiên linh hoạt.