Giọng nữ quái dị kia, như đang tiến vào trạng thái cảm xúc điên cuồng nào đó: "Ngươi làm ta say mê... ngươi làm ta say mê!"
Thế là đao gió từ trời hạ xuống, dùi đá từ dưới đất bắn lên, bốn phương xuất hiện biển lửa.
Trong khoảnh khắc, chính là tuyệt cảnh!
Cuối cùng cũng không còn đường chạy trốn, đã là thời khắc kết thúc.
Mà Khương Vọng nắm chặt kiếm của hắn, quay đầu lại với vẻ kiên quyết, nhìn thẳng vào bóng hình kia.
Kiếm ý gầm thét bắn thẳng trời cao
Nếu như không thể trốn tránh được nữa, vậy thì... đối mặt kẻ địch mà chết đi!
Dù là ai đi chẳng nữa, cũng không thể ép hắn bó tay chịu trói!
Đúng lúc này, trên bầu trời, một bàn tay khổng lồ hiện rõ khớp xương bay tới nơi này.
Nó chỉ mới lướt qua, cả đao gió, dùi đá lẫn biển lửa đều bị càn quét hết sạch!
"Ngươi là người phương nào, dám can đảm ngăn cản ta!" Giọng nữ quái dị kia hét lớn.
Một vị đại hán với thân hình khôi ngô hiện thân một cách đột ngột, đứng giữa không trung như một tòa núi cao, không do dự mà đập một chưởng qua.
Một chưởng này vừa xuất hiện, lại giống như một tòa núi cao ngã đổ về phía trước.
Làm tiếng xé gió như sấm sét!
"Thứ âm dương quái khí, cút cho ta!" Vị đại hán khôi ngô này quát.
Bóng dáng hình người kia bỗng nhiên biến mất, chỉ còn lại một giọng nói hậm hực còn lưu lại nơi này...
"Ta sẽ nhớ kỹ ngươi!"
Non sông vạn dặm, sáng sủa thanh minh.
Tại Ngũ Phủ Hải, trong Vân Đỉnh Tiên Cung.
Bạch Vân đồng tử ngã nằm xuống đất, dang tay dang chân ra.
"Mệt chết ta mất!"
Cũng không biết hắn ta mệt mỏi cái gì nữa.
Mà tại hiện thực, Khương Vọng cũng thở dài một hơi, lúc này mới cảm nhận được sự đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể truyền tới, nhíu mày lại.
Hắn miễn cưỡng ổn định thân hình, nhìn về phía người vừa mới cứu mình.
Đây là một người đàn ông với tướng mạo đường đường, rất uy phong đại khí, bề ngoài vào khoảng bốn mươi tuổi, thân hình hùng tráng, mặc ngự phong bào hai màu vàng đen, khí thế nghiêm nghị hào hùng, có phần bất phàm.
Khương Vọng rất xác định chính mình chưa từng gặp người này bao giờ, trong trí nhớ cũng không có bất cứ tin tức gì liên quan tới cường giả tương tự người này cả.
"Xin hỏi quý tính đại danh của tiền bối là?" Khương Vọng chắp kiếm sau lưng, khom người lễ nói: "Ơn cứu mạng của ngài ngày hôm nay, ngày sau Khương Vọng sẽ báo đáp!"
"Ha ha ha ha ha."
Hán tử kia cười lớn, vẫy tay, nói: "Ngươi có thể báo đáp Cố Sư Nghĩa ta cái gì chứ! Nhóc con, nhanh về nhà khóc nhè đi thôi!"
Sau đó ông ta bước ra một bước, biến mất trước mắt Khương Vọng!
Giống như thật sự chỉ là đi ngang qua, sau đó ngứa mắt giọng nữ quái dị âm dương quái khí kia tra tấn người khác, thế là ra tay can thiệp, giờ phút này lại rời đi một cách thoải mái.
Vô cùng tiêu sái phóng khoáng!
Cố Sư Nghĩa....
Khương Vọng lẩm bẩm cái tên này, vẫn không thể tìm ra bất cứ tin tức gì liên quan trong trí nhớ của mình cả. Thế nhưng hiện tại cũng không phải là lúc nghiên cứu cái này, hắn đại khái phán đoán vị trí hiện tại của mình, cũng không kịp xử lý vết thương trên người, đã vội vội vàng vàng mà rời đi.
Cường giả tên là Cố Sư Nghĩa kia đã rời đi, nếu như người đuổi giết mình quay trở về, vậy thì mình cũng không có quả ngon để ăn.
Khương Vọng chạy trốn lâu như vậy, hiện tại hắn cũng không biết nơi đây là nơi nào nữa.
Để tránh có người ôm cây đợi thỏ, hắn cũng không vội chạy về Tề quốc. Người thần bí đuổi giết hắn kia vẫn luôn đuổi hắn về phía tây, cho nên đi về phía tây tiếp cũng không khôn ngoan.
Hiện tại hắn chỉ có thể lựa chọn là nam hoặc bắc, mà hắn cũng nghĩ tới, nếu như kẻ đuổi giết lại đuổi trở về, tất nhiên sẽ gia tốc về phương xa mà đuổi theo. Cũng hoặc là lục soát nơi gần đây để tránh việc dưới đĩa đèn thì tối.
Cho nên mặc dù hắn lựa chọn đi về phía nam, lại bay thẳng tới nơi có người ở.
Sau đó thuận thế ẩn hình, trốn vào trong trấn nhỏ thứ ba trên đường chạy trốn của hắn.
Không quấy rầy bất cứ kẻ nào, âm thầm chui vào trong lầu các một nhà phú hộ trong trấn nhỏ. Khoác áo ẩn thân, cuộn tại một nơi hẻo lánh, âm thầm xử lý vết thương.
Trong thành Lâm Tri, từng tin tức nghe rợn cả người, dùng tốc độ khủng khiếp lan tràn toàn thành.
Đầu đường cuối ngõ, tửu quán trà lâu, từng tiếng lọt vào tai.
"Nghe nói hay không? Vụ án Lễ bộ đại phu Triệu Tuyên bị ám sát tại Tiểu Liên Kiều khi trước, những thích khách của Địa Ngục Vô Môn là được Thanh Dương Tử yểm hộ mới vào được thành! Sau đó lại yểm hộ bọn chúng chạy trốn!"
"Hả? Không thể nào?"
"Không à? Hội chủ của Tụ Bảo thương hội Tô Xa, vừa lúc gặp phải bọn họ mưu đồ bí mật tại ngoài thành, kết quả lại bị giết chết tại chỗ! Người ra tay chính là Tần Quảng Vương và Ngỗ Quan Vương của Địa Ngục Vô Môn, những mã phu của Bảo thị xa hành cũng cùng lúc bị diệt khẩu!"
"Không đúng, không phải Tô Xa chó cùng rứt giậu, mua được tin tức về Bảo thị xa mã hành, phục kích Thanh Dương Tử tại quan đạo, kết quả lại bị Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng và thị vệ của Trọng Huyền Thắng liên thủ lại chém giết hay sao?"
"Vậy mà ngươi cũng tin? Khi đó Khương Vọng còn chưa tới Nội Phủ, Trọng Huyền Thắng càng không cần phải nói! Bọn họ dựa vào cái gì có thể giết Tô Xa?"
"Không phải đã nói Hung Đồ âm thầm ra tay áp chế à?"
"Khi Trọng Huyền Thắng và Hung Đồ ra khỏi thành, Tô Xa cũng đã chết thấu rồi!"
"Vậy Trọng Huyền gia..."
"Ha ha, không thể nói, không thể nói..."
...
"Ngươi có biết không, thiên kiêu của đế quốc chúng ta, thực ra lại là quân cờ của Bình Đẳng quốc? Dựa vào việc diễn song hoàng(*) với Thôi Trữ tại Đại Sư Lễ, mới đạt được sự tín nhiệm của Thiên tử. Chứ thực tế thì hắn mới tới Tề quốc được bao nhiêu năm? Nào có tư cách đại biểu cho Tề quốc dự thi chứ?"
(*song hoàng: nghệ thuật dân gian Trung Quốc, một người đứng trước biểu diễn động tác, một người phía sau thì hoặc nói hoặc hát phối hợp với người phía trước.)
"Ngươi không nên nói mò, hắn chính là quán quân của Hoàng Hà Hội, là niềm kiêu ngạo của người nước Tề chúng ta!"
"Kiêu ngạo cái c*t chó! Đáng đời bán ngươi mà ngươi lại hỗ trợ đếm tiền! Ngươi có biết vụ án tiếng khóc từ đường không?"
"Nói vớ vẩn gì chứ! Đây chính là cấm kỵ!"
"Hừ hừ, thời điểm vụ án này phát sinh, tại đó ngoài Trương Vịnh ra, cũng chỉ còn lại Khương Vọng. Ngươi nói xem, làm sao mỗi lần Bình Đẳng quốc làm việc, đều có Khương Vọng ở đó?"
"Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi..."