“Nếu như huynh chết rồi, vậy ta chả cần ứng phó cái gì cả.” Trọng Huyền Thắng nhìn Khương Vọng một cái nói: “Bởi vì khi đó bất luận là xuất phát từ cái yêu cầu gì thì huynh cũng đã là đại trung thần của Tề quốc! Bất kỳ ai tạt nước bẩn lên người huynh đều không có ý nghĩa gì nữa. Ai làm ô danh danh tiếng của huynh sẽ là địch nhân của Tề quốc. Ta có thể ỷ vào đại thế này, tìm ra biện pháp lột da rút gân Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh.”
Nếu là một con người còn sống, là trung hay là gian thì rất khó phán đoán. Chỉ duy nhất có người chết mới có thể “cái quan luận định”.
* cái quan luận định: đậy nắp quan tài mới luận định (muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy chết đã)
Mà nhất là một vị đứng đầu Hoàng Hà Hội lại ngoài ý muốn chết đi, thì tất nhiên chính là một nhân vật chính diện trung thành và tận tụy rồi. Nếu như trong tình huống không có bằng chứng chắc chắn thì dù nước có bẩn đến đâu cũng không thể làm bẩn thân hắn được.
Đây chính là yêu cầu của Tề quốc, mà không phải do bất kỳ ý chí của một cá nhân nào có thể thao túng được.
Bốn từ lột da rút gân này, Trọng Huyền Thắng nói đến thật sơ sài và hời hợt, tựa như Nhạc Lãnh và Lệ Hữu Cứu chỉ là hai nhân vật bình thường không thể bình thường hơn vậy. Nhưng cũng chỉ có duy nhất như thế thì mới có thể nhìn thấy thủ đoạn và sự tự phụ của hắn ta.
Khương Vọng một đường đi tới đây, rất nhiều lần phải đứng trước đầu sóng ngọn gió, hắn đã trưởng thành lên rất nhiều. Có thể nói, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy tài năng của hắn.
Trọng Huyền Thắng cùng đồng hành với Khương Vọng, tuy rằng hắn ta luôn bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng dựa vào trí tuệ của hắn ta, cộng với tiêu tốn một khoảng thời gian dài khổ tâm vất vả xây dựng, thì người ta khó lòng mà biết được lực lượng của hắn ta đã bành trướng đến mức độ nào!
*bất hiển sơn bất lộ thủy: ý chỉ người tài năng nhưng luôn ẩn giấu.
Khương Vọng nghe vậy cười nói: “Xem ra nếu như ta muốn báo thù một trong hai người bọn họ, vậy thì bây giờ lựa chọn đơn giản nhất là tự cắt cổ rồi.”
Trọng Huyền Thắng cũng cười nói: “Trủng trung khô cốt, làm sao xứng đáng cho huynh phải hy sinh như thế?”
*Trủng trung khô cốt: thành ngữ, ý nghĩa ban đầu là xương khô trong mộ, một phép ẩn dụ cho một kẻ vô dụng.
Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh.
Một người là hậu nhân của tứ đại thanh bài thế gia, tu sĩ Thần Lâm, thanh bài tam phẩm.
Một người lại là Nhất Đại Bổ Thần.
Nhưng trong miệng Trọng Huyền Thắng mà nói, chỉ là hai kẻ vô dụng mà thôi.
Khương Vọng nói: “Ta nghĩ, giữa hai người Lệ Hữu Cứu và Nhạc Lãnh, chắc chắn phải có một người có dây dưa với Bình Đẳng quốc, thậm chí còn có thể là người của Bình Đẳng quốc.”
“Bây giờ thì vẫn chưa nói chắc được.” Trọng Huyền Thắng lắc lắc đầu: “Hai người này đều là thanh bài có chức vụ cao, muốn trực tiếp tìm được kẽ hở hay manh mối gì từ trên người hai bọn họ căn bản là không có khả năng. Trịnh Thương Minh truyền tin tức cho ta nói, hiện tại Bắc Nha cũng chỉ là tạm thời lấy danh nghĩa thẩm vấn để cấm túc bọn họ mà thôi.”
Khương Vọng thở dài nói: “Ta vẫn không hiểu, mục đích của bọn họ rốt cuộc là cái gì? Cả hai người đó đều có chút kỳ quái.”
“Ai cũng không phải là con sâu trong bụng của ai được, ai cũng không thể hoàn toàn nhìn rõ tâm tư của một ai cả. Đây là điều ta luôn luôn tự nhắc nhở chính mình.” Trọng Huyền Thắng ý vị thâm trường nhìn hắn một cái: “Xem ra huynh vẫn chưa kịp phản ứng xem điểm quan trọng ở chỗ nào.”
Khương Vọng sững sờ một lát mới chợt hiểu ra.
Trọng điểm trong câu nói vừa rồi của Trọng Huyền Thắng tất nhiên là nằm ở Trịnh Thương Minh rồi!
Tất nhiên là Trịnh Thương Minh nể mặt Khương Vọng nên mới truyền tin tức cho Trọng Huyền Thắng. Nhưng đồng thời lời truyền tin của hắn ta cũng biểu đạt rằng ít nhất ở chỗ Trịnh Thế, Khương Vọng hoàn toàn không phải là vấn đề gì cả.
Nhưng ở trên một phương diện nào đó, những câu nói đó cũng biểu đạt ý chí của thiên tử!
Thiên tử chính là sử dụng phương thức không rõ ràng như thế để an ủi tâm tình của Khương Vọng!
Mà đương kim Tề thiên tử chính là tự tay rèn đúc lên bá nghiệp của Tề quốc, uy vọng tột đỉnh, ân phạt đều xuất phát từ thánh tâm, chỉ cần một vài lời nói ngắn gọn, thì đều là lời vàng ý ngọc. Tại sao lại phải sử dụng phương thức không hề rõ ràng này để trấn an Khương Vọng?
Thiên tử cũng có mưu đồ riêng!
Dưới sự chỉ điểm của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng càng ngày càng nhìn thấy rõ ràng, trong ván cờ cực kỳ hỗn loạn, thiên ti vạn lũ, nhìn không thấy rõ được chủ tuyến này, hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật không quan trọng ở góc bên!
Hoàng Dĩ Hành tự sát mà chết, Tào Giai thì bị phạt tạm thời, chỉ mới là sự bắt đầu.
Sự giành giật giữa sự sống và cái chết của hắn ở trên bàn cờ đột nhiên được bày ra này, chẳng qua chỉ là được hoặc mất của hai quân cờ mà thôi.
“Đừng có quá cảm động.” Trọng Huyền Thắng đột nhiên cất lời: “Thủ đoạn của thiên tử, làm sao có thể đo lường được? Lần này nếu như huynh chết rồi, danh tiếng sau này tự nhiên không cần lo lắng, nhưng huynh đi đến đâu để cảm thụ được phần thánh quyến này đây?”
*thánh quyến: sự nhớ thương của thánh thượng
Đô Úy Bắc Nha Trịnh Thế vẫn ngầm cho phép Trịnh Thường Minh truyền tin cho Trọng Huyền Thắng. Điều này rõ ràng thể hiện là thánh thượng hoàn toàn không bị những lời đồn đại đó ảnh hưởng, vẫn một mực tín nhiệm Khương Vọng. Thánh quyến to lớn đến mức này quả là làm cho người ta cảm động đến rớt nước mắt, đầu rơi máu chảy cũng không màng.
Nhưng ở một khía cạnh khác mà nói thì chỗ tàn khốc của nó ở chỗ.... mặc dù thiên tử cũng dấn thân vào bên trong ván cờ này, nhưng ngài căn bản hoàn toàn không hề đảm bảo sự an toàn cho tính mạng của Khương Vọng, hắn toàn phải dựa vào tự mình tranh đấu mà thôi.
Đối với sự thắng lợi của thiên tử mà nói thì cho dù là thiên hạ đệ nhất Nội Phủ thì cũng không cần phải chú ý tới. Dù sao thì thiên kiêu đời nào mà chả có, cho dù có là quán quân của Hoàng Hà Hội, thì giá trị của quán quân cũng chỉ ở chỗ đó. Thiên tử cũng đã ban thưởng đủ ân vinh rồi, mà bây giờ thì lại là một trận chiến tranh giành thắng bại khác.
“Thảo nào từ xưa đến nay người thông minh thường khó chết yên lành!” Khương Vọng cười nói: “Vị thiên tử nào cũng không muốn tâm tư của mình bị người khác nhìn thấu đâu!”