Trọng Huyền Thắng im lặng nhìn chằm chằm vào vị Thanh Dương Tử vang danh khắp thiên hạ kia một lúc.
Hắn ta luôn cười nhạo trí tuệ của Khương Vọng, nhưng thực ra Khương Vọng rất thông minh, chỉ là nếu như so sánh với hắn thì mới có thể sử dụng từ “xuẩn” thôi.
Hắn ta nhắc nhở Khương Vọng đừng bị những thủ đoạn của đế vương Tề quốc thao túng, cũng đừng mang ơn đến nỗi ngu ngốc mà bỏ cả thân mình.
Mà Khương Vọng cũng nhắc nhở hắn ta, có nhiều lúc tâm tư thực sự của thiên tử thế nào hoàn toàn không quan trọng. Thiên tử muốn ngươi mang ơn, vậy thì ngươi mang ơn là được rồi! Đừng cho rằng có thể ỷ vào trí tuệ và tính toán, nhảy qua được tất cả, coi thường cả quyền uy của thiên tử.
Cho đến bây giờ hắn ta mới hiểu rõ tại sao thiên tử lại ân sủng Khương Vọng như thế, thân cận hơn rất nhiều so với người khác. Khương Vọng tuy là không thông minh bằng hắn ta, nhưng thường thường có thể nắm chắc được bản chất của sự việc, cực kỳ thanh tỉnh!
“Ha ha ha, vì thế nên Yến tướng quy ẩn, Giang tướng mềm yếu, Trần Trạch Thanh trầm mặc ít nói, Điền An Bình động một tí là nổi điên. Sống cũng quá mệt mỏi!”
Trọng Huyền Thắng cười ha ha vài tiếng liền bỏ qua vẫn đề này, chuyển chủ đề nói: “Lúc Tần Quảng Vương và Ngỗ Thanh Vương liên thủ giết chết Tô Xa, chỉ có bốn người bọn huynh có mặt ở hiện trường. Bây giờ chuyện này lại bị phanh phui ra, huynh có cảm thấy là do Doãn Quan làm không?”
“Nói thật thì ta cũng không biết.” Khương Vọng nói: “Mặc dù ta và Doãn Quan khá thân thuộc, cũng có thể xem là có chút giao tình. Nhưng y hoàn toàn không phải là người sẽ cân nhắc đến chuyện giao tình. Để có thể đạt được mục đích, hắn ta có thể làm tất cả mọi thứ. Có thể cũng sẽ có người là ngoại lệ, nhưng chắc chắn người đó không phải là ta.”
Lúc nói đến câu cuối, hắn đột nhiên nhớ tới Tô Mộc Thanh, vị biểu muội của Doãn Quan trong thành Nhị Thập Thất ở Hạ thành Hữu quốc.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hiện tại có lẽ nàng ta cũng đã tới Thượng thành để sinh sống rồi.
Cùng với sự phát triển danh tiếng của Doãn Quan, Hữu quốc cũng càng ngày càng phải chú ý đến nàng ta.
“Nói như vậy thì không phải là Doãn Quan. Vào thời điểm này vạch trần huynh cũng không đem lại chút lợi ích gì cho y cả.” Trọng Huyền Thắng nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó quả quyết nói: “Vậy thì chính là Tô Xa rồi!”
“Làm sao mà như thế được.” Lần này Khương Vọng không thể đồng ý với Trọng Huyền Thắng: “Ta chính mắt nhìn thấy Tô Xa bị giết chết rồi mà!”
“Lấy những thủ đoạn mà Doãn Quan đã thể hiện ra và thực lực của y, Địa Ngục Vô Môn không thể nào mà không thông qua sự đồng ý của y mà có để để lộ ra chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có Tô Xa mới cần cái này, cũng chỉ có lão mới có đầu óc này, cũng có thể có đủ khả năng để nắm lấy thời cơ này.”
“Nhưng mà lão chết rồi!” Khương Vọng mặc dù vô cùng tín nhiệm trí tuệ của Trọng Huyền Thắng, nhưng lần này hắn cảm thấy thực sự có sai lầm gì rồi.
Hắn tận mắt nhìn thấy Tô Xa bị Doãn Quan giết chết, chuyện như thế này không thể nào làm giả được.
“Đôi tai có thể lừa huynh, đôi mắt cũng có thể lừa huynh.”
Trọng Huyền Thắng vừa nói vừa dùng ngón tay mập mạp của hắn ta gõ gõ vào huyệt thái dương, nói tiếp: “Nhưng bộ não sẽ không lừa huynh.”
Khương Vọng chớp rồi lại chớp mắt, thế là có ý gì?
Trọng Huyền Thắng thấy vậy liền giải thích: “À, Ta nói là nếu như có não.”
Khương Vọng:...
Huynh không bằng đừng giải thích còn hơn.
Rốt cuộc thì bây giờ Trọng Huyền Thắng cũng không đánh lại được Khương Vọng, hắn ta sợ Khương Vọng thẹn quá hóa giận, bèn vội vàng nói tiếp: “Nói tới cái này, ta sớm đã nghi ngờ rồi, ban đầu Tô Xa tùy tiện xuất thành để chặn giết huynh, cái này cũng quá lỗ mãng, không hề phù hợp với tính cách của lão. Đương nhiên cũng có thể nói là lão cảm thấy con đường phía trước vô cùng tuyệt vọng, sự thất bại làm cho đầu óc lão trở lên ngu muội, nhưng cho dù nghĩ thế nào đi nữa thì Tô Xa cũng không thể nào là con người yếu đuối như vậy được....”
Trong lúc đang giải thích với Khương Vọng, Trọng Huyền Thắng cũng nhanh chóng làm rõ lộ tuyến suy nghĩ của chính mình, càng nghĩ càng cảm thấy rõ ràng, không nhịn được mà thở dài một hơi: “Bây giờ xem ra, giả chết thoát thân, chạy thoát khỏi tử cục, trời cao biển rộng, quả là một nước cờ tuyệt diệu!’
Hắn ta vỗ bắp đùi một cái, nói: “Đây mới là Tô Xa mà ta quen biết!”
Khương Vọng đột nhiên cảm thấy, trong chuyện này, Trọng Huyền Thắng cũng quá độc đoán: “Lão đặc biệt chạy tới trước mặt ta để chết, nếu như không khéo không có Doãn Quan ở đó thì ta làm gì có khả năng mà giết chết lão hả?”
Trọng Huyền Thắng lắc lắc đầu nói: “Vào thời khắc đó, thế cục của Tụ Bảo thương hội đã không có cách nào có thể cứu vãn rồi. Lão đuổi giết huynh, là muốn giết chết ta, báo thù cho việc ta đã hủy diệt tâm huyết của lão. Sau đó lại mượn tay của gia tộc Trọng Huyền để giả chết, một lần nữa lấy được một cuộc sống mới!”
Nói rồi lại nói, ý nghĩ của hắn ta một lần nữa lại được khai sáng, hắn ta nói: “Hòa Xương thương minh!”
“Cái thương minh mới nổi gần đây do đông đảo tiểu thương hợp tác cùng xây dựng lên ấy, chính là thân phận mới của Tô Xa bây giờ.”
Kế hoạch năm đó của Tô Xa bây giờ đã được tái hiện rõ ràng hoàn toàn ở đây! Từ đầu đến cuối!
“Ta coi như đến bây giờ đã hiểu rõ ràng hết rồi! Thế mà lại bị lão lừa gạt lâu như thế! Con rắn độc này ẩn nấp cũng quá tốt đấy chứ, kiên nhẫn cũng có rất đầy đủ!”
Trọng Huyền Thắng càng phân tích càng kích động: “ Cũng vì chuyện này của huynh thì mới phát hiện ra lão sớm như vậy. Đúng là tái ông thất mã, yên tri phi phúc!”
*tái ông thất mã, yên tri phi phúc: thành ngữ chỉ trong cái rủi còn có cái may.
Khương Vọng vốn chỉ bán tín bán nghi, nhưng khi hắn nghe thấy mấy từ Hòa Xương thương minh liền ngay lập tức tin đến bảy phần.
Cho dù hắn không thể quản lí công việc nội bộ được, nhưng mà nếu nói về Tân Hưng Thương Hội, thì hắn cũng có hiểu biết khá rõ về đối thủ lớn nhất của Đức Thịnh thương hội này. Hắn cũng biết rằng đây vốn dĩ là một thương hội phát triển lên từ những tàn dư còn lại của Tụ Bảo thương hội.