Khương Vọng giữ chức tam phẩm võ sĩ kim qua, có thể coi là một chức quan khá cao của Tề quốc nhưng chỉ là hữu danh vô thực, không có sức nặng. Nếu có thể giữ chức Đô Úy Bắc Nha, mọi chuyện sẽ rất khác. Không hề quá khi nói rằng hắn đã bước vào trung tâm quyền lực của Tề quốc!
Đây là một bước lên mây!
Với ân sủng của hoàng đế, sự ủng hộ của Trịnh Thế, hy vọng vững chắc của mọi người, sau khi dâng lễ ở thái miếu, thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ. Nhưng Khương Vọng lại xảy ra chuyện thế này hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên là rất tiếc.
Yến Phủ nhẹ giọng nói: “Ngươi cho là đáng tiếc, nhưng có người cho là đáng mừng, vậy nên vấn đề tới rồi.”
Nói đến đây, Lý Long Xuyên đương nhiên có thể hiểu được tại sao Trương Vệ Vũ lại nhảy ra.
Trương Vệ Vũ là người của Công bộ, là chức quan tứ phẩm, tu vi Ngoại Lâu đỉnh phong, lý lịch đẹp, bối cảnh thâm sâu... Cũng rất thích hợp với vị trí Đô Úy Bắc Nha!
Nhưng vị trí này chỉ có một, Khương Vọng không xuống thì ai có thể lên?
Hai bên vốn không có mâu thuẫn gì nhưng vào thời điểm then chốt như hiện nay thì việc trở mặt thành thù cũng không hiếm thấy.
Với vị trí quan trọng như Đô Úy Bắc Nha, ngay cả người đứng sau Trương Vệ Vũ, đại phu Triều nghị Trần Phù, cũng sẽ không xem nhẹ.
Không có gì ngạc nhiên khi Trọng Huyền Thắng lấy lý do tôn nghiêm thiên kiêu, tìm đủ mọi cách cũng không ngăn được cuộc điều tra về trấn Thanh Dương.
Đối mặt với bậc thang có thể khiến bản thân một bước lên mây, Trương Vệ Vũ phải đem hết bản lĩnh ra.
Lý Long Xuyên suy nghĩ một chút, rốt cuộc không nhịn được liền hỏi: “Trọng Huyền huynh, bọn họ nhất định muốn điều tra trấn Thanh Dương, nhưng huynh lại phản đối kịch liệt, trấn Thanh Dương sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Trọng Huyền Thắng nhìn y, cười như không cười: “Bây giờ Khương Vọng không ở trong nước. Dáng vẻ của hắn có người giả trang thì ai cũng có thể phác họa vài nét. Lý huynh nghĩ sao?”
Trọng Huyền Thắng và Lý Long Xuyên đều là hảo hữu(1) của Khương Vọng. Bọn họ đều là những hảo hữu chân chính, sẵn sàng đứng ra khi Khương Vọng gặp khó khăn.
(1) hảo hữu: bạn tốt
Nhưng giữa bọn họ cũng có điểm khác biệt.
Đều xuất thân tướng môn, đều là tử tôn dòng chính của thế gia cao quý, thế tập Hầu gia. Tình cảm của họ đối với đất nước và lòng trung thành của họ đối với hoàng đế lại không giống nhau.
Khương Vọng đã giúp Doãn Quan vào Lâm Tri, cứu mạng y. Trọng Huyền Thắng biết, còn giúp đỡ giải quyết một số vấn đề, thuận nay ném rắc rối trở lại cho Trọng Huyền Tuân.
Nếu lúc đó Lý Long Xuyên biết chuyện này, y nhất định sẽ ngăn cản Khương Vọng.
Trên thế gian này, ai cũng có ý nghĩ riêng, đều có cuộc đời riêng mà bản thân muốn truy đuổi.
Ngay cả những người bạn thân nhất cũng không phải lúc nào cũng có thể nhất quán.
Cố tìm cái chung, gác lại bất đồng đương nhiên là chân lý, nhưng nếu có những “bất đồng” không thể cùng tồn tại, thì dù là bạn tốt đến đâu, đôi khi cũng chỉ có thể tuyệt giao mà thôi.
Trọng Huyền Thắng không trả lời câu hỏi của Lý Long Xuyên, lại hỏi y liệu có hoàn toàn tin tưởng Khương Vọng hay không.
Lý Long Xuyên có những nguyên tắc của riêng mình, y sẵn sàng tin tưởng Khương Vọng, bản thân cũng đã chứng minh điều đó vô số lần... nhưng không phải hoàn toàn tin tưởng.
Không khí trong phòng trà bỗng trở nên trầm xuống sau khi Trọng Huyền Thắng hỏi câu này.
“Lại nói…” Yến Phù lúc này mới cất giọng: “Bây giờ Khương Vọng ở đâu?” Trọng Huyền Thắng thu hồi ánh mắt, cười nói: “Ta bảo hắn trước hết đừng quay về, đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy đi!”
“Xem ra Trọng Huyền huynh đã sớm có suy tính, vậy ta cũng yên tâm rồi.”
Yến Phù cười cười, đứng dậy nói: “Ôn cô nương vẫn đang chờ ta đi ngoạn hồ, xin đi trước một bước.”
Y nhìn Lý Long Xuyên: “Lý huynh thì sao?”
Lý Long Xuyên khẽ gật đầu, sau đó đứng dậy: “Nếu đã không có việc gì khác, ta cũng nên trở về. Gần đây gia tỷ(2) trở về, đôn đốc rất chăm chỉ.”
(2) gia tỷ: chị gái
Yến Phủ vừa đi ra ngoài lại ngoảnh đầu cười với Trọng Huyền Thắng: “Bảo Khương Thanh Dương cứ chơi vui vẻ đi, cứ việc tiêu tiền, khi trở về tìm ta báo sổ!”
Sau khi rời khỏi trà lâu, Lý Long Xuyên liền đi lên cỗ kiệu xa hoa của Yến Phủ.
Hai người ngồi vị trí đối lập, nhất thời không ai nói gì cả.
Lần này Trương Vệ Vũ cùng Trọng Huyền Thắng bỗng nhiên tiến hành giao chiến, huyên náo đến là kịch liệt.
Đầu tiên, nhà nho có tiếng Nhĩ Phụng Minh đã viết lên một áng hùng văn, cực kỳ lưu loát và phong phú vài hàng trăm chữ, văn từ hoa mỹ, dùng các điển cố vô cùng tinh tế, được lan truyền khắp thành Lâm Tri trong một thời gian dài.
Vấn đề nòng cốt mà áng văn này thảo luận đó chính là công và tội có thể bù đắp cho nhau được hay không.
Cuộc tranh luận nổ ra từ chuyện này có thể nói là cuộc tranh luận gay gắt nhất trong mười năm qua, có thể so sánh ngang với thanh thế của chuyện Hứa Phóng mắng mỏ thái tử năm đó.
Một phe dựa vào chiến tranh , một phe lại có hùng văn, đối chọi cực kỳ gay gắt.
Thay nhay tranh đấu vô cùng kịch liệt, cũng dẫn đến việc rất nhiều nhân vật trong triều đình phải nhận kết cục không tốt.
Cuối cùng công luận đã được xác định, là “Công chính là công, tội chính là tội, công mà đã được khen thưởng thì không thể bù đắp cho tội ngày sau, ngược lại tội mà đã bị trừng phạt thích đáng thì cũng không thể diệt mất công sau này.”
Vì vậy thuận lý thành chương, một vị ngự sử mới ra chốn quan trường còn non nớt đã dâng tấu lên triều đình xin tra xét Khương Thanh Dương...
Đây là một trận chiến tranh chính trị trên tất cả các phương diện, từ dư luận cho đến triều đình, Trọng Huyền Thắng người bị động nghênh chiến, cùng Trương Vệ Vũ người chủ động tấn công, đều tiến hành vừa công vừa thủ ở toàn bộ mọi mặt.
Trọng Huyền Thắng một mặt nhanh chóng tổ chức cuộc luận chiến, nhanh chóng hiệu chỉnh lại danh tiếng của Khương Vọng, mặt khác lại không ngừng đào ra những vấn đề của Trương Vệ Vũ, đồng thời lại ra sức khuếch trương thanh thế trong triều, chất vẫn muốn chối bỏ anh hùng là có mưu đồ gì, suýt nữa thì ở trong tình huống không có Khương Vọng ở đây, thay Khương Vọng hoàn thành việc lật đổ tình thế.
Đáng tiếc lần này vết bùn đất rơi xuống trên người Khương Vọng thực sự quá nhiều, nếu không gột rửa một lần sạch sẽ thì quả thật không thể nói lại được, vốn liếng ban đầu mà Trọng Huyền Thắng có trong tay vốn đã vô cùng ít ỏi.
Cuối cùng kết quả của màn này là cần điều tra kỹ càng trấn Thanh Dương, cũng nằm trong dự liệu của rất nhiều người ở đây.