“Ta muốn nhắc nhở các vị một câu.” Giọng nói của Trọng Huyền Thắng lúc này cũng nhẹ nhàng vang lên: “Nơi này là đất phong của người bạn chí cốt của ta Khương Thanh Dương. Khương Thanh Dương có tội hay không là điều khó nói. Các ngươi muốn lục soát thì cứ lục soát, đó là chuyện của các ngươi, nhưng nếu các ngươi muốn vu oan giá họa thì, hắc hắc, chắc chắn sẽ phải nhận lấy hậu quả đấy.”
Tốc độ của mấy người Trảm Vũ quân quân sĩ này nhất thời trở lên ôn hòa đi rất nhiều.
Không thể khinh thường lời đe dọa của Trọng Huyền Thắng được, nhất là đối với những người làm lính như bọn họ.
Trương Vệ Vũ lạnh lùng nhìn hắn ta: “Trọng Huyền Thắng, ngươi chẳng lẽ chỉ có mấy thủ đoạn sử dụng lời nói để công kích này thôi sao? Ngươi thật sự khiến cho bản quan phải thất vọng.”
“Ta có nói lời công kích nào hay sao? Chẳng lẽ những lời ta nhắc nhở binh sĩ vừa rồi không hề đúng? Là ta lĩnh hội sai ý của đại nhân ngài rồi à?” Trọng Huyền Thắng trên mặt đầy kinh ngạc nói: “Thất lễ, thất lễ rồi! Nếu không Trương đại nhân ngài hạ lệnh thêm lần nữa, để cho bọn họ sử dụng chút thủ đoạn vu oan giá họa, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, được không?”
Trương Vệ Vũ gật đầu cười một cái: “Ta xem ngươi còn muốn mạnh miệng đến khi nào.”
Y xoay người liền đi ra ngoài, không muốn nhìn gương mặt mập phì đáng ghét này nữa, chính bản thân y cũng gia nhập vào đội ngũ lục soát.
Trọng Huyền Thắng cười ha ha đuổi theo: “Ai da Trương đại nhân ngươi đi chậm một chút! Để ý chút đến thân hình mập mạp của ta nha!
Khi người ta kề cận ở ranh giới tinh thần như muốn sụp đổ thì thường đưa ra một vài sự lựa chọn ngu xuẩn.
Đây chính là nguyên nhân Trương Vệ Vũ đột nhiên đằng đằng sát khí, gia nhập vào lực lượng lục soát. Nhưng cảm giác áp bách khi y mang đội nhân mã đến lục soát trấn Thanh Dương cho đến bây giờ đã gần như bị tiêu tán bảy tám phần rồi.
Tất cả mọi người đứng nghe ở trong trấn Thanh Dương, mặc dù vẫn không dám nhúc nhích, nhưng trong lòng cũng đã không còn sợ hãi như vậy nữa.
...
...
...
...
Một cảm giác áp bách thì gần ngay trước mắt, còn cảm giác sợ hãi thì lại lơ lửng trên không trung.
Dẫn Quang thành, bên trong sân nhỏ một “đài xem bói” nho nhỏ đã được dựng lên.
Nghi thức đã được thực hiện trong một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng cũng đến thời khắc cuối cùng.
Hình vẽ người ở trần không đầu quỷ dị ở trên quẻ đài đó bắt đầu phát ra huyết quang nhàn nhàn.
Quẻ sư nhìn nó, lạnh nhạt nói: “Các ngươi có biết tại sao phải lựa chọn nơi này hay không?”
Trịnh Phì tê liệt ngồi trên mặt đất, miễn cưỡng nói: “Không muốn biết.”
Quẻ sư:...
“Thật là, ngươi nếu muốn nói thì cứ nói đi.” Trịnh Phì ngã đầu về phía sau một cái, đầu gối trên cánh ta nói.
Lý Sấu ở bên cạnh cười hì hì, giơ ngón tay cái lên với Trịnh lão tam tỏ ý khen ngợi vì dám nói móc quẻ sư.
Nếu thật sự mà muốn so đo với hai người này, quẻ sư có khi đã sớm tức giận đến chết. Cho nên quẻ sư làm như không có chuyện gì xảy ra nói tiếp: “ Kết quả quẻ bói lần này của ta là, máu nhập vào mạng, định phương vị có tám ngục. Trong đó ngục tù chủ dây dưa. Bây giờ ta muốn ngay lập tức liên lạc với chõ đó, vị trí tù ngục đó chính là nằm ở ngay dưới chân của chúng ta.
“Không đúng, thầy bói à.” Trịnh Phì sờ sờ đầu, hiếm khi động não bắt đầu suy nghĩ: “Không phải ngươi đang giúp bọn ta xem vị trí của đồ chơi hay sao?”
“Tất nhiên rồi.” Quẻ sư cười nhẹ một cái: “Vị trí của hắn ta chính là sẽ càng ngày càng trở nên thâm sâu bí ần, cùng với sinh tử của ta...dây dưa không rõ.”
Trịnh Phì dứt khoát ngồi dậy, quay đầu nhìn quẻ sư nói: “Nhưng vị trí này ngươi từ sớm đã yêu cầu bọn ta đến đây chuẩn bị rồi, hay là nói...”
Lý Sậu tiếp lời nói nốt phần còn lại: “Ngay từ ban đầu thứ ngươi muốn đối phó chính là đồ chơi của chúng ta à?!”
“Không, không, không, không phải là đối phó. Đừng có sử dụng từ ngữ kịch liệt như thế chứ.” Quẻ sư rủ rỉ nói: “Là muốn thành lập một loại quan hệ kỳ diệu khác...”
Hắn ta nhìn Trịnh Phì, ánh mắt thành khẩn: “Tóm lại các ngươi cũng có thể tìm được hắn, một công đôi việc, không phải sao?”
“Cái nơi mà ngươi muốn liên hệ đó là nơi nào?” Trịnh Phì buồn bực hỏi.
Quẻ sư khẽ cười nói: “Đất phong của thiên hạ đệ nhất Nội Phủ Khương Vọng.”
Hắn ta xòe năm ngón tay ra đè lên trên đầu quẻ bói, hình vẽ người không đầu trên chỗ kia, trên cái cổ trống không bỗng nhiên xuất hiện một hình đầu lâu quỷ dị.
Mà thanh âm của hắn ta rơi xuống tựa như số mệnh đã định:
“Tề quốc, quận vực quận Dương Chiếu, thành vực Gia thành, trấn Thanh Dương.”
Hoàng Hà Hội, nơi thu hút sự chú ý của cả thiên hạ.
Tất cả mọi thứ trên đài Quan Hà đều được mọi người liên tục phân tích và tính toán lặp đi lặp lại.
Vì thế, người giành được vị trí quán quân tại Hoàng Hà Hội – Khương Vọng tất nhiên là được tất cả mọi người đều chú ý tới.
Trên người hắn có truyền thừa của thời đại cận cổ Thanh Vân Tiên Cung cũng không phải bí mật gì nữa rồi.
Tiên thuật Bình Bộ Thanh Vân đạp trên không như trên đất bằng, tiêu sái tự nhiên kia có thể nói là thiên hạ độc nhất vô nhị.
Quẻ sư cũng vì thế nên mới biết rằng người mà quẻ bói của hắn ta đang muốn đề cập tới không phải là tiên chủ của Vân Đỉnh Tiên Cung ở Ung quốc, mà chính là thiên kiêu Khương Vọng của Tề quốc.
Với cái danh dữ dằn hung ác của Nhân Ma, nếu đã tìm được mục tiêu, tất nhiên là phải tìm đến tận cửa.
Nhưng Tề quốc không phải Ung quốc.
Hắn ta dám xem trộm thiên cơ, ngang nhiên đi vào biên giới của Ung quốc dập tắt đi đèn Thanh Vân, nhưng không thể nào dám đột nhập vào Tề quốc để làm gì Khương Vọng được. Đừng nói là hắn ta, cho dù có là Nhân Ma đứng đầu đi chăng nữa, nếu dám đột nhập vào Tề quốc thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhưng quẻ sư dù sao cũng là quẻ sư, hắn ta cũng là Nhân Ma đứng hàng thứ hai, Đoán Mệnh Nhân Ma!
Có nhiều lúc nếu muốn đối phó một người nào đó, cũng không nhất thiết phải đến quá gần người đó.
Giống như...bây giờ.
...
...
Trấn Thanh Dương ngày hôm nay, không hề ôn hòa, yên tĩnh như những ngày bình thường.
Binh sĩ khí chất dũng mãnh tản ra bốn phía liên tục lục soát, tiếng trẻ con khóc lóc, tiếng quở trách vang vọng, lẫn lộn với tiếng chai lọ va vào nhau binh binh bang bang.
Tuy là có sự uy hiếp của Trọng Huyền Thắng, những người binh sĩ này cũng không dám làm gì quá mức quá đáng, nhưng bản thân cái chuyện lục soát này, cũng là một sự phá hoại rồi.