Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1859 - Chương 1859: Quẻ Bói Máu

Chương 1859: Quẻ Bói Máu

Hơi thở của nàng ta bị đối phương chèn ép, tim phổi gần như muốn nổ tung ra rồi, nhưng nàng ta vẫn cắn răng tiếp tục nói: “Nếu như ngươi có chỉ thị của hoàng đế thì lấy ra cho ta xem, còn nếu như ngươi có lệnh, thì đem ra cho ta kiểm nghiệm! Nếu không ngươi chính là đang tự tiện xông vào đất phong tư nhân của người khác, trở thành kẻ địch của tam phẩm kim qua võ sĩ, Thanh Dương Tử Khương Vọng, ta dù có chết cũng sẽ chiến đấu tới cùng!”

Giọng nói của nàng ta vừa mạnh mẽ vừa cứng rắn, khiến cho Trương Hải – người đứng ở bên ngoài trấn sảnh không dám cử động đột nhiên nhớ lại người thiếu niên lúc ban đầu dẫn quân đi ra ngoài trấn, đối mặt với cả đại quân của Gia thành!

Trương Vệ Vũ nhìn tiểu cô nương gầy yếu mỏng manh trước mặt này, con mắt lộ ra một chút kinh ngạc.

Đây bất quá chỉ là một tiểu nhân vật y chỉ cần dùng một tay là có thể đè chết là hắn một cái tay ngón tay liền có thể đè chết đích tiểu nhân vật, vậy mà dám vào lúc y tuân mệnh tới đây, khsi thế ầm ầm mà đứng ra ngăn cản, chẳng lẽ lại muốn châu chấu đá xe hay sao?

Một khi ánh mắt sắc bén của Trương Vệ Vũ liếc qua thì đến cả Phạm Thanh Thanh – người có tu vi Nội Phủ cũng phải hạ thấp mí mắt, tỏ vẻ tuyệt đối không có ý muốn đối kháng.

Thế mà người có thân phận thấp kém, thực lực cũng kém cỏi như Độc Cô Tiểu lại dám cả gan ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y như thế.

Bầu không khí bên trong trấn đình đột ngột trở lên vô cùng nặng nề.

“To gan”

Đúng vào lúc này, một âm thanh rõ ràng thanh thoát truyền vào bên trong trấn đình.

Mọi người theo tiếng nói nhìn qua thì chỉ thấy một bóng người mập mạp đang cố sức chen qua cách cửa ra vào, dường như đi lại với thân hình đô sộ thế kia cũng là một loại gánh nặng nên hắn ta đi cực kỳ chậm chạp. Mặc dù ngoài miệng nói to gan, nhưng trên mặt Trọng Huyền Thắng lại lộ ra một nụ cười rõ ràng:

“Độc Cô Tiểu, ngươi có biết vị quan đứng trước mặt ngươi là ai không? Lại dám có ý muốn kiểm tra lệnh khám xét là thực hay là giả, ngươi xem y là phương thổ phỉ hay sao! Đường đường là Lại bộ lang trung, chẳng lẽ lại không đáng để cho ngươi tín nhiệm à? Người đứng sau lưng hậu thuẫn cho y chính là chính sự đường Triều nghị đại phu Trần Phù Trần đại nhân đấy! Vậy nếu sự việc y tự tiện xông vào đây là thực thì ngươi có thể làm được cái gì đây?

Trương Vệ Vũ rốt cuộc nghe cũng không nổi nữa, y nhìn Độc Cô Tiểu rồi hỏi: “Ngươi chính là đình trưởng của trấn Thanh Dương? Nếu muốn kiểm tra lệnh kiểm tra có thực hay không, bổn quan tất nhiên là sẽ không từ chối.”

Y lấy một bản công văn từ bên trong hộp trữ vật ra, bước lên một bước: “Đây là công văn do Chính Sự Đường ban xuống, ấn văn đều ở trên đó, ngươi tới kiểm tra đi!”

Độc Cô Tiểu gần như bị khí thế của y đè nặng như muốn ngã xuống, nhưng nàng ta vẫn kiên cường đứng thẳng, nhận lấy tờ công văn, nghiêm túc nhìn.

Tiếng bước chân ầm ầm liên tục như mưa rào rơi trên mặt đất.

Cho đến tận lúc này, đại đội binh sĩ khí thế lạnh lùng mới đuổi kịp Trương Vệ Vũ, mạnh mẽ chen vào bên trong trấn đình, bao vây chặt chẽ cả ngoài và trong. Những người binh sĩ này đều là lực lượng tạm thời điều động từ những binh sĩ tinh nhuệ của Trảm Vũ quân.

Bởi vì Khương Vọng đã ở trong hệ thống thanh bài một thời gian cũng khá lâu, lại còn có Trịnh Đời ủng hộ nên Trương Vệ Vũ không an tâm điều động lực lượng bổ khoái của Phủ Tuần Kiểm Đô Thành, y chỉ có thể móc nối quan hệ, điều động lực lượng của binh sĩ tinh nhuệ của Trảm Vũ quân để điều tra chuyện này.

Mặc dù khả năng che giấu cảm xúc của Trọng Huyền Thắng vô cùng tốt, trong suốt quãng đường tới đây, Trương Vệ Vũ không hề bắt được một khoảnh khắc nào hắn ta hốt hoảng hay phiền não, nhưng y vẫn cực kỳ đắc ý với nước cờ này.

“Cái này có phải là thật không?”

Y đi về phía trước một bước, cất tiếng hỏi, đe dọa nhìn tiểu cô nương gầy yếu đứng trước mặt. Khí thế như núi đổ, y đây là muốn phá hủy ý chí chống cự của nàng ta. Không cần phải bàn luận về cái gì mà ỷ mạnh hiếp yếu, y là đang làm việc một cách công bằng. Nếu như trấn Thanh Dương có vẫn để, thì người tâm phúc của Khương Vọng này nhất định là có tham dự trong đó!

Y không kiềm được nghĩ, có thể bắt đầu từ chỗ này để điều tra cũng không phải không thể.

Bất thình lình, một giọng nói đáng ghét chen vào: “Đúng, chính là như vậy! Hù chết cái tiểu nha đầu không hiểu chuyện này đi! Lại dám có gan cản trở Trương gia làm việc, đúng là không biết sống chết!”

Trương Vệ Vũ lạnh lùng nhìn qua một cái, khí thế ngập trời, đằng đằng sát khí. Nếu là người bình thường đối mặt với cái nhìn này chỉ sợ có khi còn bị hù dọa đến chết, nhưng Trọng Huyền Thắng chỉ cười híp mắt nói: “Trương gia, ngài thấy ta nói có đúng không?”

“Ngài khách khí rồi.” Trương Vệ Vũ lạnh nhạt nói: “Đứng trước mặt mấy quý tử của mấy gia tộc lâu đời nhưu thế này, từng bước, từng dấu chân của Trương mỗ chỉ sợ không thể so sánh được thôi.”

Với trình độ châm chọc như thế này, căn bản không thể nào ảnh hưởng được đến Trọng Huyền Thắng.

Nụ cười của hắn ta vẫn không hề thay đổi, tư thái ung dung: “Đúng vậy. Từng bước từng dấu chân của ngài chính là đạp lên những thứ không hiểu chuyện, không biết sống chết như thế này, đạp lên vệt máu như đạp lên bùn đen, cứ thế mà từng bước từng bước lên chức!”

Trương Vệ Vũ một đường đi đến chỗ này, quả thật là đã lật đổ không biết bao nhiêu người. Nhưng nếu nói y chỉ dẫm lên đỉnh đầu của mấy tiểu nhân vật để tiến lên thì lại hơi quá đáng. Nhưng y cuối cùng cũng ý thức được, nếu muốn đấu khẩu với Trọng Huyền Thắng, thì y thực sự không có chút cơ hội thắng nào. Trương Vệ Vũ bèn dứt khoát không để ý tới nữa, quay lại hỏi Độc Cô Tiểu: “Ta hỏi ngươi đã kiểm tra xong rồi chứ?”

Độc Cô Tiểu gật đầu một cái, trả lại tờ công văn rồi nói: “Khương tước gia nhà chúng ta luôn dạy dỗ chúng ta, nhất định phải tuân thủ đúng theo luật pháp, làm đúng theo quy củ. Nếu như đây đã là ý muốn của triều đình, vậy ta cũng không có gì để kháng cự, đại nhân cứ tự ý lục soát là được.”

Trương Vệ Vũ cũng không nói gì thêm với tiểu cô nương này, sợ lại nhận lấy vài lời châm chọc từ tên mập kia, y chỉ lớn tiếng phân phó: “Tản ra lục soát xung quanh đi, không được bỏ qua bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào!”

Binh sĩ tại chỗ ngay lập tức tản ra, lao tới khắp các khu vực của trấn Thanh Dương.

Bình Luận (0)
Comment