Độc Cô Tiểu hai ngày gần đây rất bất an.
Thương đội của Đức Thịnh Thương Hội đã ngừng hoạt động được hai ngày nay rồi.
Được coi như là một trong những thương hội phát triển nhất trong các thương hội mới nổi ở Tề quốc gần đây, đặc biệt là sau khi Trọng Huyền Thắng cũng đã đả thông được con đường giao lưu với các quần đảo gần bờ, mỗi ngày thương đội của Đức Thịnh Thương Hội bị ngừng hoạt động, đều gây ra một tổn thất cực lớn.
Mà Phạm Thanh Thanh cũng đã cố ý ra khỏi cửa một lần, muốn đi đến thành Thiên Phủ để sử dụng Thái Hư Giác Lâu cũng bị người ta không mềm không cứng ngăn cản phải quay trở về.
Các nàng vì thế mới biết, trấn Thanh Dương đã bị phong tỏa rồi.
Thứ khiến cho Độc Cô Tiểu thấp thỏm lo âu không phải là trấn Thanh Dương, mà là chuyện này đại biểu cho việc – có thể Khương Vọng thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Trước đây mặc dù có mấy lời đồn truyền đi nhanh chóng và sôi sục, nhưng nàng ta vẫn một mực tin tưởng rằng Khương Vọng có thể giải quyết tất cả vấn đề này, trận mưa bão bất ngờ này cuối cùng rồi cũng sẽ tan đi thôi.
Nàng ta cũng nghiêm khắc khống chế dư luận trong trấn Thanh Dương.
Ít nhất Độc Cô Tiểu sẽ không cho phép bất cứ ai bất kính với Khương Vọng ở trong trấn Thanh Dương này.
Nhưng là nàng ta vẫn sẽ nghĩ, thỉnh thoảng cũng nghĩ...
Nếu như Khương Vọng thật xảy ra chuyện, thì phải làm thế nào đây?
Độc Cô Tiểu thật sự không có câu trả lời.
Chỉ cần một nghĩ tới vấn đề này, nàng ta đều cảm thấy trời cũng giống như muốn sụp rồi.
“Tiểu Tiểu.” Ở trong trấn sảnh, Phạm Thanh Thanh dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng ta: “Thời gian muội đi theo Khương tước gia là lâu nhất, muội nói thật với tỷ tỷ đi, ngài có thực sự có quan hệ gì với Bình Đẳng quốc hay không? Quan hệ này có liên quan trực tiếp đến thân thể và tính mạng của chúng ta, tình thế đã rất gay gắt rồi, muội nhất định phải suy nghĩ rõ ràng đó.”
“Hả?” Độc Cô Tiểu từ trong trạng thái lo sợ không yên dần dần phục hồi lại tinh thần, lại sững sờ một lúc, mới phản ứng được vấn đề của Phạm Thanh Thanh, Độc Cô Tiểu lắc đầu một cái nói: “Gần như lão gia sử dụng tất cả thời gian chỉ để tu luyện, làm gì có thời gian đi theo mấy thứ tổ chức linh tinh kia âm mưu cái gì?”
Vẻ mặt vừa sợ hãi vừa lo lắng của nàng ta quả thực khiến cho người khác cực kỳ thương tiếc.
Trong khoảng thời gian này, Phạm Thanh Thanh bỏ ra công sức dạy dỗ nàng ta, song phương thực tế đã có tình thầy trò, Độc Cô Tiểu lại phục vụ cực kỳ tận tâm nên tự nhiên cũng sinh ra một chút cảm tình. Phạm Thanh Thanh không kiềm được thở dài một hơi nói: “Cũng là ta nghĩ không chu toàn. Nếu như ngài thực sự có liên lạc với Bình Đẳng quốc thì làm sao có thể cho muội biết cơ chứ?”
“Những chuyện mà ta có tư cách biết, lão gia tự nhiên sẽ để cho ta biết.” Độc Cô Tiểu cúi đầu nói: “Phạm tỷ tỷ, tỷ không nên nói những lời như vậy, để cho người khác nghe thấy thì không tốt. Lão gia không có bất kỳ quan hệ nào với Bình Đăng quốc cả.”
“Haizz.” Phạm Thanh Thanh lắc đầu một cái: “Nha đầu ngốc.”
Nàng ta lại thở dài nói: “Muội vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề đâu. Đất phong cũng bị người khác phong tỏa rồi, cái này đã nói rõ ngài đã mất đi sự tín nhiệm của các vị cấp cao của Tề quốc rồi. Người thiên kiêu nổi lên như sao băng sáng chói thì cũng sẽ thất thế như sao băng lụi tàn, bởi vì có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngài ấy, bất kể có phát sinh ra vấn đề gì, cũng sẽ bị phóng đại lên gấp trăm nghìn lần, ngài ấy cũng không có đủ thông tin bên trong để đối phó, lần này e là lành ít dữ nhiều...”
Phạm Thanh Thanh nói tới đây, cũng có chút mất hứng: “Chờ chuyện này lắng xuống rồi. Muội có muốn đi cùng với ta hay không?”
Độc Cô Tiểu ngẩng đầu nhìn Phạm Thanh Thanh, có chút kinh ngạc hỏi: “Đi nơi nào?”
Phạm Thanh Thanh sờ đầu nàng ta một cái, cười nói: “Những tu sĩ siêu phàm như chúng ta, đi đâu mà không được? Muội cứ khăng khăng làm nha hoàn cho người khác, làm đến quen luôn rồi, cũng chỉ biết làm nha hoàn! Để tỷ tỷ đưa muội đi hưởng phúc, để muội biết rằng cái gì mới gọi là cuộc sống của một tu sĩ siêu phàm.”
“Muội không muốn đi.” Độc Cô Tiểu cắn môi nói: “Lão gia để cho muội quản lý nơi này, muội cần phải trông nom thật tốt nơi này.”
“Lão gia nhà muội đến bản thân còn khó bảo toàn.” Phạm Thanh Thanh nhìn chung quanh một chút, thở dài nói: “ Chờ nơi này biến thành đất phong của người khác rồi, thì việc trông nom nơi này cũng không phải do muội có thể quyết định nữa rồi.”
Trong khoảng thời gian này, Phạm Thanh Thanh vì trấn Thanh Dương cũng bỏ ra không ít tâm huyết, nàng ta nói đến đây cũng không kiềm được cảm thấy có chút tiếc nuối.
“Không xong rồi, Độc Cô đại nhân!”
Lúc này một tên trấn vệ vội vã chạy vào, kinh hoảng thất thố nói: “Đột nhiên có một đám người tới, nói là muốn lục soát trấn này! Còn có cả đội chiến binh tinh nhuệ đi theo nữa!”
Độc Cô Tiểu cùng Phạm Thanh Thanh hai mắt nhìn nhau, Phạm Thanh Thanh khẽ lắc đầu một cái.
“Không cần kinh hoảng, đưa ta đi xem một chút.” Độc Cô Tiểu trầm giọng nói: “Nơi này là đất phong của thiên hạ đệ nhất Nội Phủ Khương Vọng đại nhân, chẳng lẽ ai cũng có thể tùy tiện tới lục soát hay sao?”
“Ha! Khẩu khí thật là lớn!”
Một giọng nói mạnh mẽ và cứng rắn đập thẳng vào trong trấn đình.
Xuất hiện ngay sau thanh âm này là một người nam tử sắc bén mặc quan phục, y tiếp tuc cất tiếng nói: “Bổn quan là Lại bộ lang trung Trương Vệ Vũ, tuân lệnh lục soát trấn Thanh Dương! Bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi người không ai được nhúc nhích, không cho phép thì thầm to nhỏ, nếu như không tuân theo mệnh lệnh này coi như có mưu đồ hủy diệt tội chứng, móc nối thông đồng với nhau, giết chết tại chỗ!”
Sau một hồi cảnh cáo đăng đằng sát khí, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều im thin thít. Tất cả các trấn vệ, tiểu lại đang từ bên ngoài chạy về phía trấn đình, bao gồm cả vị có võ lực siêu phàm đứng hàng thứ ba ở trấn Thanh Dương đều phải dừng lại ở nửa đường, không một ai dám cử động nữa.
Mà vị tu sĩ có tu vi cao nhất, cũng có con mắt nhìn thấu sự đời nhất ở trấn Thanh Dương - Phạm Thanh Thanh, thì lại không nói câu nào, giữ vững tư thái mười phần phối hợp.
Vào lúc này.
Chỉ có Độc Cô Tiểu không lùi mà tiến tới phía trước, bước một bước đứng ở trước mặt Trương Vệ Vũ.
“Ngươi có chứng cớ gì, chứng minh những lời ngươi nói không?”