Xích Tâm Tuần Thiên (Dịch Vip)

Chương 1857 - Chương 1857: Châu Chấu Đá Xe

Chương 1857: Châu Chấu Đá Xe

Mã Hùng thì không cần phải nói, hắn ta đã là thanh bài có thâm niên lâu năm rồi.

Chẳng qua tuy hắn ta đã là bổ đầu thanh bài tứ phẩm, nhưng khi đứng trước mặt Trọng Huyền Thắng thì chỗ trống để hắn ta có thể chen lời cũng không có nhiều. Vì thế tác dụng đốc thúc Trương Vệ Vũ của hắn ta cũng rất hạn chế.

Trọng Huyền Thắng dĩ nhiên không thể nào để cho một đội ngũ như vậy tự do đi lục soát được.

Trương Vệ Vũ là một người trẻ tuổi có khí chất cực kỳ sắc bén. Khi nhìn thấy Trọng Huyền Thắng đi tới, y không hề che giấu sự bất mãn, cau mày nói: “Chúng ta xuất phát lần này là vì chuyện công, Trọng Huyền công tử muốn cùng đi, sợ là không quá thích hợp.”

Trọng Huyền Thắng mỉm cười mà chống đỡ: “Nào có đạo lý chủ nhà không có ở đây lại có thể lục soát nhà? Nếu như các ngươi tùy tiện để lại vật khả nghi gì, thì Khương Vọng có thể đi đâu để biện minh rồi đòi lại sự trong sạch đây?”

Trương Vệ Vũ cũng cực kỳ ung dung đáp lại, vào thời điểm này, vì y mới thắng được một trận, nên y cảm thấy có chút ưu thế khi đối mặt với Trọng Huyền Thắng, Trương Vệ Vũ nói: “Ngươi có thể gọi Khương Vọng trở về đứng ở bên cạnh xem. Ngươi có thể liên lạc được với hắn mà, đúng không?”

“Ta không thể.” Trọng Huyền Thắng với vẻ mặt thành thật nói: “Khương Thanh Dương là anh hùng của quốc gia, nhưng lại gặp phải hãm hại thảm hại, rồi còn bị đuổi giết, bây giờ đến sinh tử còn không rõ, không nghĩ tới lại có người lòng dạ ác độc, đen tối như thế, nhân lúc Khương Vọng gặp nạn, lại muốn đốt hậu viện của hắn...”

“Ít nói mấy chuyện không cần thiết này đi Trọng Huyền Thắng, mọi chuyện như thế nào, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.” Trương Vệ Vũ cắt đứt lời của Trọng Huyền Thắng, nói tiếp: “Ngươi muốn làm gì thì cứ việc nói thẳng “

Trọng Huyền Thắng bỉu môi: “Khương Vọng không có ở đây, ta có thể có toàn quyền đại biểu cho hắn. Trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn bây giờ đều đang đè nặng trên vai của ta. Cho nên lần lục soát này ta phải có mặt.”

“Ngươi đại biểu cho hắn?” Trương Vệ Vũ nhướng mi nói: “Ngươi đang đem Trọng Huyền Gia ra làm đảm bảo cho Khương Vọng à?”

Nhưng nếu thật sự là như thế, vậy thì y quả thực cần cân nhắc một chút rồi.

Sức nặng của một mình Trọng Huyền Thắng và sức nặng của cả Trọng Huyền Gia quả thực không thể đặt cùng một chỗ mà nói được.

“Gia tổ còn ở đó, làm gì đến phiên ta đại biểu cho Trọng Huyền Gia?”

Trọng Huyền Thắng nhẹ giọng cười một tiếng, nhưng biểu tình bỗng nhiên nghiêm túc lại: "Ta chính là đem chính bản thân mình ra để đảm bảo cho Khương Vọng.”

Trương Vệ Vũ yên lặng chốc lát, chợt cười nói: “Đây cũng không phải là chuyện đùa, ngài cũng không cần đứng ra bảo đảm làm gì, Trọng Huyền công tử nếu muốn đi theo, liền đi theo đi. Bổn quan xưa nay đều sử xự công minh, hoàn toàn không sợ quản đốc!”

Trương Vệ Vũ muốn hỏi Trọng Huyền Thắng có phải muốn đem Trọng Huyền Gia đứng ra làm đảm bảo cho Khương Vọng không vì.

Y vừa muốn khẳng định lại sự tự tin có thể thu hoạch được thứ mà y muốn ở trấn Thanh Dương, cũng là đang cảnh cáo Trọng Huyền Thắng, nếu Khương Vọng thật sự có liên quan đến sự việc phản quốc, hắn ta có thực sự muốn đem cả Trọng Huyền Gia dính vào chuyện này hay không!

Đây là một lần cảnh tỉnh cho Trọng Huyền Thắng.

Mà Trọng Huyền Thắng quả quyết nói, hắn ta cùng với Khương Vọng vinh nhục có nhau. Nếu như Khương Vọng bị định tội phản quốc, hắn ta chắc chắn cũng không tránh khỏi có liên quan.

Vào thời điểm này, Trương Vệ Vũ ngược lại muốn chủ động rách rời hai người bọn họ ra. Vì đạp Khương Vọng một cái, khiến một mình hắn rơi vực sâu, cái giá phải trả khác hoàn toàn với việc đạp cả hắn và Trọng Huyền Thắng cùng nhau rơi đài. Có thể nói Khương Vọng phản quốc, nhưng không thể nói Trọng Huyền Thắng phản quốc được.

Trần Phù thường nói một câu, người bất kể ở vị trí nào, làm chuyện gì, nhất định phải biết đến hai chữ đúng mực.

Trương Vệ Vũ luôn đem những lời này nhớ kỹ trong lòng.

Mục tiêu của y vô cùng rõ ràng, đó là đánh bại hoàn toàn Khương Vọng, giành được vị trí Đô Úy Bắc Nha, vì thế y không tiếc giao tranh cùng với Trọng Huyền Thắng.

Nhưng khiến cho Trọng Huyền Thắng bị liên lụy vào thì lại không phải là mục đích của y.

Y cực kỳ hiểu rõ sự khác biệt giữa y và Trọng Huyền Thắng – người thuộc kiểu thế gia quý tử này, sự khác biệt này có khi cần tới mấy đời người không ngừng nỗ lực mới có thể xóa bỏ được. Giống như lần tai họa đổ lên trên đầu của Khương Vọng - vị quý tộc mới được phong của đế quốc này, tuyệt đối không thể xảy ra trên người của Trọng Huyền Thắng hay Lý Long Xuyên được.

Trọng Huyền Thắng nếu muốn theo, vậy thì cứ theo ý hắn ta đi. Dù sao y cũng không định động thêm chút tay chân vào, không sợ có người đi cùng.

Trái ngọt thắng lợi đã chín muồi rồi, chẳng qua là y chỉ đi hái nó mà thôi.

Bên này Trọng Huyền Thắng cùng Trương Vệ Vũ ngươi một câu ta một câu, thật giống như hai người cực kỳ ăn ý với nhau, nói tới nói lui, tựa hồ nói mãi cũng không hết chuyện. Mặc dù nếu cẩn thận mà nghe thì cuộc đối thoại cũng chỉ toàn là lời nói nhảm. Đây giống như là phiên bản tao nhã của mấy người phụ nữ đanh đá chửi đổng lẫn nhau mà thôi.

Bên kia tứ phẩm thanh bài Mã Hùng nghe thấy, mí mắt không ngừng nhảy, nhưng hắn ta vẫn bảo trì nét mặt không chút biểu tình naò, cũng không phát ra một tiếng.

Năm ngoái, thời điểm mà Khương Vọng nhận được chức thanh bài, là sau khi hắn đánh bại Vương Di Ngô, đạt được danh tiếng sơ hiển thiên kiêu. Mã Hùng hắn ta khi đó cũng nguyện ý đưa cho Khương Vọng một chút tiện nghi vì hắn ta nhìn ra được tiềm lực cuả người này. Nhưng thật là không thể ngờ tới, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, Khương Vọng đã có thể đạt tới trình độ như thế này.

Việc này đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn ta, cũng hoàn toàn đổi mới sự hiểu biết và cái nhìn của hắn ta với thiên kiêu.

Không chỉ là vì thực lực cá nhân hay danh vọng, mà còn bởi vì tài nguyên chính trị được điều động chỉ vì Khương Vọng. Thành Lâm Tri vì hắn mà gần như nhấc lên một cơn lốc lớn rồi!

Bây giờ hai vị thần tiên đánh nhau, người nào hắn ta cũng không thể đắc tội nổi. Mã Hùng bèn dứt khoát coi mình như một vật trang trí, chỉ hận không thể xóa bỏ cả tiếng hô hấp của chính bản thân.

Ba vị nhân vật trọng yếu, hai người thì gây gổ, một người thì giả ngu.

Đội ngũ điều tra ở trong bầu không khí quỷ dị như thế này, tiếp tục đi về phía trấn Thanh Dương.

Bình Luận (0)
Comment