Trương Vệ Vũ cũng chỉ là tiện tay lợi dụng một chút, mắt thấy không đạt được mục đích cũng không quá để ý, vì thế y nhìn về phía Độc Cô Tiểu hỏi: “Ngươi lúc nào thì bắt đầu ở cùng với Khương Vọng, trong nhà còn những người nào đang ở?”
Độc Cô Tiểu trả lời: “Cha mẹ của ta đều đã mất sớm, cũng không có huynh đệ tỉ muội gì.Ta cũng chỉ là một thị nữ tầm thường, tùy ý để người khác mua bán, cũng là Khương tước gia thương xót ta bơ vơ, quan tâm ta vất vả nên mới ban cho ta siêu phàm...”
Trương Vệ Vũ hừ một cái, cũng không hỏi thêm nàng ta cái gì nữa, đột nhiên ánh mắt của y vừa động, liền nhìm chằm chằm vào người nam tử đang hoảng loạn đứng ở bên cạnh cửa.
Trương Hải mạnh mẽ lui về phía sau một chút, bàn tay theo bản năng giấu lại về phí sau lưng.
“Trên tay ngươi đang giấu cái gì vậy?” Trương Vệ Vũ lớn tiếng chất vấn.
Không đợi Trương Hải kịp trả lời thì đã có một tên binh lính Trảm Vũ quân tiến lên phái trước, bẻ ngược hai tay hắn ta ra sau, giựt lấy tấm da dê trong bàn tay của Trương Hải, dâng lên cho Trương Vệ Vũ.
Trương Vệ Vũ mở tấm da dê ra xem thì phát hiện đây là một tấm bản đồ hắc ám nhìn không thể hiểu nổi. Y bèn nhìn thẳng về phía Trương Hải, cười lạnh một tiếng: “Trương Hải đúng không, tốt nhất bây giờ ngươi có gì thì hãy thẳng thắn thành khẩn khai ra đi, bằng không để cho ta tra ra được cái gì thì lúc đó cũng đã muộn.”
Trương Hải cực kỳ khẩn trương.
Hắn ta vỗn chỉ là một tu sĩ bình thường không thể bình thường hơn, hèn hạ lại vô lực, chỉ chờ mong mấy thứ viển vông chỉ xuất hiện trong ảo tưởng. Chỉ là từ sớm đã có một phần tình nghĩa mỏng manh với Khương Vọng, nên hắn ta mới ngây ngốc ở trong trấn Thanh Dương này. Trương Hải hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào đối phó với mấy đại nhân vật giống Trương Vệ Vũ đây, nhất thời giọng nói trở nên run run: “Ta...ta...”
“Được rồi, không cần nói nữa!”
Trương Vệ Vũ khoát tay một cái cắt đứt hắn ta, y bèn đem cuộn da dê giao lại cho thuộc ha, lớn tiếng phân phó: “Ngươi đem cái này đi để người khác tra một chút, xem trong đây viết là cái ám ngữ gì.”
“Đại...đại nhân!” Trương Hải lấy hết can đảm ra nói: “Đây không phải ám ngữ, mà là...đơn thuốc luyện đan ta mới nghiên cứu ra!”
Trên mặt Trương Vệ Vũ hoàn toàn không có cảm giác, nhưng bàn ta y đã siết chặt tấm da dê.
Y liếc nhìn cuộn da dê, trên đó viết –
“Chín đóa bồ hoa, bốn viên u thạch, nửa cây cỏ khô, ba chưng chi thước, không sơn nước, đạo thuật sương mù, hòa vào làm một..."
Lại là hoa lại là thạch, lại là cỏ lại là thước, lại là nước lại là sương mù, ngươi cùng ta nói ngươi là đang luyện đan???
Thật không sợ ăn chết mình a?
Trọng Huyền Thắng thổi phù một tiếng, cười ra tiếng.
Tiếp đó giống như là hoàn toàn không nhịn được, ha ha cười lớn.
Ở trong tiếng cười vui vẻ của Trọng Huyền Thắng, Trương Vệ Vũ mặt trầm như nước.
"Ngươi đang lấy bổn quan ra làm trò đùa hay sao?” Y cao giọng hỏi lại: “Ngươi cùng ta nói cái thứ phối hợp phân chó này là đang luyện đan?”
Trọng Huyền Thắng không cười nữa.
“Không, không phải phân chó...” Trương Hải cúi đầu ngập ngừng nói: “Ta không có quá nhiều tiền, những thứ này thực ra vô cùng tiện lợi... Ta đã nghiên cứu qua rất nhiều cách bào chế và thấy rằng, dược tính của bọn chúng rất phug hợp với nhau...”
Hắn ta mặc dù cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng giải bày, trong giọng nói cơ hồ là mang một chút nức nở: “Ngài có thể đi nhìn nồi luyện đan của ta ,ta chỉ thiếu có chút xíu nữa thôi thành công rồi... Thật!”
Trạng thái này thật sự là có chút không giải thích được.
Nói thế nào cũng là một tu sĩ siêu phàm, nói một câu thì đã khóc lên rồi, tu cái gì hành, siêu cái gì phàm cơ chứ?
Ý chí ở chỗ nào? Tâm tính ở chỗ nào?
Không ai có thể hiểu nổi hắn ta.
Cho dù là Độc Cô Tiểu – người đã cùng hắn ta cộng sự rất lâu rồi, cũng căn bản không có cách nào có thể hiểu được cái dáng vẻ yếu đuối này của hắn ta.
Cho dù là Khương Vọng – người chủ động lưu lại hắn ta ở đây cũng chỉ là tiện tay thì lưu hắn lại mà thôi, căn bản không cảm thấy hắn ta có lợi ích gì
Phế vật sẽ không được hiểu rõ đâu.
Thật ra trong lòng Trương Hải hiểu rất rõ ràng.
Hắn ta rõ ràng chỉ là một tên phế vật.
Không phải là cái loại hướng về phía trước, là một tên phế vật vì không đạt được mục đích trở thành thiên tài trong đời người. Mà là bất luận hắn ta có cố gắng như thế nào, bỏ ra bao nhiêu công sức, thì cũng không có cách nào có thể thành công, là một phế vật chân chính.
Đây cũng không phải lần thứ nhất mà tâm huyết hắn ta bỏ ra bị coi như là phân chó.
Bị làm nhục ở ngay trước mặt mọi người cũng không phải chuyện gì quá lạ lẫm.
Nhưng không hiểu tại sao vào ngày hôm nay, vào thời khắc mà tuyệt thế thiên kiêu Khương Vọng cũng bị mưa gió vùi dập này, hắn ta đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khổ sở mãnh liệt. Một vị đại quan trong triều đình, cùng với binh lính tinh nhuệ chín chốt đều vì thiên kiêu như Khương Vọng mà tới đó.
Một vị tôn tử của một danh môn và một vị đình trưởng cố gắng nỗ lực liều mạng vào giờ phút này, tất cả đều vì một vị anh hùng như Khương Vọng mà chiến đấu.
Mà hắn ta chẳng qua là bị tùy tiện khinh bỉ một câu.
Căn bản không có ai trực tiếp nhằm vào hắn ta, đây chẳng qua là một sự chà đạp tùy tiện, không thèm đếm xỉa tới.
Đặc biệt nhất là cái loại thờ ơ này... Quá nhức mắt rồi!
Hắn ta cũng sắp ba mươi tuổi rồi.
Mã vẫn còn giống như mười năm về trước!
Không thấy được tương lai, không thấy được hy vọng.
“Được rồi được rồi!” Trương Vệ Vũ khoát tay chặn lại, ngừng cái đề tài này lại.
Có chút vô cớ phiền não.
Còn nồi luyện đan, ai mẹ nó dùng nồi để luyện đan!?
Trong đất phong của Khương Thanh Dương, tại sao đều có mấy người ly kỳ kỳ quái đến như thê cơ chứ?
Nhất là còn là một người có dáng vẻ ủy khuất, cứ như Trương Vệ Vũ y vừa mới khi dễ hắn ta không bằng!
Đúng vào lúc này, một tên binh lính nhanh chóng bước vào, cứu y ra khỏi bầu không khí lúng túng này: “Đại nhân, ở bên trong phòng ngủ của Khương Vọng có phát hiện ra manh mối!”
“À?” Trương Vệ Vũ cố ý liếc nhìn Trọng Huyền Thắng một cái, nhưng không có được bất kỳ phản hồi nào, lúc này mới quay tầm mắt về hỏi: “Là cái gì?”
“Là một lá bùa hộ mạng.”